[ZHIHU] NGƯỜI YÊU TÔI QUA ĐỜI RỒI

Buổi trưa hôm đó chúng tôi ăn uống bình thường, đột nhiên em bảo muốn dẫn tôi về nhà ra mắt bố mẹ.

5h chiều, em tan làm, tôi tăng ca, em gọi điện hỏi tôi muốn ăn gì em sẽ mang qua công ty. Tôi trả lời cái gì cũng được.

6h40 chiều, bảo vệ lên lầu tìm tôi nói rằng em bị một chiếc xe đâm trúng khi đi qua đường. Tôi vội vàng chạy xuống, xe cấp cứu đã kịp đến. Cơ thể của em dường như bị dập nát cho nên các bác sĩ không cho phép tôi gặp em.

Hộp cơm em mang cho tôi rơi lăn lóc bên vệ đường, thịt canh rơi tung tóe khắp nơi.

7h20 tối, bác sĩ nói với tình trạng hiện giờ của em không thể phẫu thuật được, chuyển em đến phòng chăm sóc đặc biệt, rồi lại bảo tôi đừng ôm hy vọng quá nhiều.

 Tôi dùng điện thoại của em báo tin cho bố mẹ em ấy, rồi cả đêm đứng ở bên ngoài phòng đặc biệt trông chừng.

Sáng sớm hôm sau, tờ mờ 5h sáng, bố mẹ em thuê một chiếc xe ô tô đi xuyên đêm đến bệnh viện.

8h sáng, chúng tôi được cho phép vào phòng chăm sóc đặc biệt thăm em.

Buổi trưa hôm đó, em gái và anh họ của em cũng đến.

3h chiều, bác sĩ vào phòng bệnh tiêm cho em liều thuốc, rồi em mở mắt lần cuối cùng. Bác sĩ chỉ cho phép 2 người được ở lại bên trong, còn những người khác phải chờ đợi bên ngoài. Sau khi thống nhất, mẹ và em gái của em ở lại.

4h rưỡi chiều, tôi lại vào thăm em lần nữa.

5h rưỡi chiều, em được đưa ra phòng chăm sóc đặc biệt trong tiếng khóc nức nở của mọi người.

Anh trai em đá tôi hết lần này đến lần khác, nhưng tôi lại không cảm thấy đau một chút nào, trái tim tôi dường như đã chết rồi không hề cảm nhận được nỗi đau xác thịt nữa.

Đêm hôm đó, mọi người đưa em trở về quê nhà.

Buổi sáng ngày thứ 3 từ khi em bị tai nạn, tôi nhìn thấy có ai đó đang chụp cho em bức di ảnh, nhìn thấy em được bọc trong một tấm vải trắng, tôi chết lặng, sụp đổ hoàn toàn.

Vì phong tục quê em, tôi không thể đưa tiễn em đến tận cùng, chỉ biết quỳ xuống khóc nhìn chiếc xe dần rời đi.

Ngày thứ 4, tôi vẫn ở nhà em, khóc đến ngất đi.

Từ hôm đó, tôi như cảm thấy cuộc đời mình sống như vậy là đủ rồi, nếu sống tiếp cũng không còn ý nghĩa nào cả.

Ngày thứ 5, tôi đến thăm mộ của em, tôi ngồi ngây người ở đó cả buổi sáng. Buổi chiều tôi định rời đi thì mẹ của em đột nhiên cảm thấy không khỏe lắm. Người nhà của em chỉ cho rằng do mẹ đau buồn quá độ nên như vậy, nhưng bất chấp sự phản đối của người nhà, tôi nhất quyết đưa mẹ em vào bệnh viện. Bác sĩ kiểm tra xong thông báo lập tức làm phẫu thuật, bác gái bị nhồi máu cơ tim.

Bố và em gái của em lại phải chịu thêm một đả kích lớn nữa. Tôi lấy số tiền của tôi và em dành dụm để mua nhà trả tiền viện phí cho bác gái.

Tôi cũng không trở về nữa, mà ở lại chăm sóc người nhà em.

Ngày thứ 7, do tinh thần của bác trai vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo cho nên không cẩn thận đã bị ngã cầu thang, bị thương ở thắt lưng. Tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng sau cuộc phẫu thuật của bác trai thì không thể làm được những công việc nặng nữa.

Tôi ở lại chăm sóc mọi người một tháng, nguyện vọng cuối cùng của em muốn em gái mình được tiếp tục đi học. Điều này cũng trở thành động lực tiếp tục cố gắng của tôi.

Khi tôi về thành phố, tôi từ chức, tôi muốn đi đến một nơi không ai biết để làm lại. Tôi làm một lúc 2 công việc, tôi không dám để bản thân mình được rảnh rỗi.

3 năm sau, mẹ em lại một lần nữa lên cơn đau tim.

7 năm sau, em gái cũng tốt nghiệm đại học.

Trong 7 năm này, mẹ em rất nhiều lần khuyên tôi tìm một người khác kết hôn sinh con, hãy sống cuộc đời của mình, còn giới thiệu cho tôi một người.

Nhưng thực sự họ không biết, nếu như em không dặn dò tôi “phải chăm sóc tốt cho họ” thì có lẽ bây giờ tôi cũng không thể cố gắng đến nhường này.

Đối với tôi họ cũng là gia đình của mình.

Năm thứ 8, cũng chính là năm nay, bố mẹ em quyết định về quê cũ, trước khi đi còn chuyển lời lại cho tôi: không thể nhờ vả mãi tôi được, muốn tôi sống tốt, muốn tôi kết hôn sinh con nếu không thì không gặp lại tôi nữa.

Tôi đã đưa hết tiền tiết kiệm và tiền dưỡng già của mình cho em gái của em rồi.

Thực sự tôi đã cảm thấy bây giờ mình đã mất đi mục tiêu sống, không biết bản thân mình nên làm chuyện gì. Tôi lại tiếp tục bỏ việc, ngẩn ngơ suốt nửa năm, rồi lại bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng chỉ là không có em, tôi không biết mình phấn đấu vì điều gì.

Cả hai chúng tôi đều là mối tình đầu của nhau, quen nhau 11 năm, yêu nhau 6 năm. Em mãi mãi 24 tuổi, nhưng tôi đã 32. Em luôn ở độ tuổi đẹp đẽ rực rỡ nhất, còn tôi như cái xác không hồn.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容