Những Câu Chuyện Phải Dành Cả Đời Để Đọc Nó? ( Phần 4 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————-
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

Nguồn : https://www.zhihu.com/question/68091081/answer/1477559266

——————————

 04


 “A Thụ, con đã tám tuổi rồi mà còn muốn mẹ bế con sao?”


 A Thụ tròn mắt nhìn tôi, rồi lúng túng nhìn vợ tôi.


 “Trẻ con có quyền lựa chọn mà, nó sẽ không sẵn sàng trưởng thành nhanh như vậy đâu.” Vợ tôi chạm vào đầu A Thụ. “Thằng bé không có mẹ trước khi lên sáu, mẹ của thằng bé sẽ không còn vắng mặt sau khi lên sáu nữa. “
 Sau đó, cô ấy nhìn tôi một cách bình tĩnh, “Con trai mà, luôn có chút bám dính mẹ mình, có một hội chứng để biểu thị điều này gọi là Oedipus phải không?”


 Tôi suy nghĩ một hồi, tôi yêu vợ vì cô ấy giống mẹ tôi.


 Tôi vẫn nói: “Nhưng giờ thằng bé lớn rồi, không nên bám riết như thế nữa. Như thế không tốt cho sự phát triển của nó.”


 Vợ tôi gật đầu: “Anh nói đúng, em quá yêu trẻ con mà bất cẩn.”


 Đây chỉ là chuyện nhỏ, tôi sẽ không để tâm, nhưng trong tiềm thức vẫn có sự khó chịu. Việc tích tụ quá nhiều điều nhỏ nhặt khiến tôi ủ trong mình một nỗi ghen tuông khôn nguôi.


 Để nói về phức hợp Oedipus, tức là phức hợp Oedipus, có thể truy tìm được A Thụ, nhưng của tôi thì không hợp lý. Tôi chưa bao giờ ở với mẹ tôi, và tôi không thể nói chi tiết về mẹ tôi, giống như tôi không thể nói chi tiết về mẹ ruột của A Thụ. Nó không quá phức tạp vì nó chỉ là bản năng thiết lập mối liên hệ với nửa đầu mơ hồ của cuộc đời.


 Tôi ghen không phải vì thiếu tình mẫu tử mà đơn giản vì vợ tôi không gần gũi, không chủ động ôm hôn tôi, cô ấy đã trao cho A Thụ tất cả những gì đáng lẽ phải dành cho tôi.


 Sau khi tôi phản đối tại bàn ăn ngày hôm đó, vợ tôi đã sửa sai. Sau đó, vợ tôi vẫn ôm A Thụ, nhưng sẽ không bế nó đi dạo nữa, số lần hôn cũng giảm đi rất nhiều.


 Nhưng so với số lần hôn tôi thì vẫn nhiều hơn rất nhiều.


 Vì vợ tôi có thể làm theo sự tử tế, cô ấy có thể tử tế hơn

không? Tôi chưa kịp nói thì vợ tôi đã hiểu suy nghĩ của tôi và cô ấy rất nhạy bén.


 Hôm đó, tôi vừa xỏ giày, lấy túi xách trên hành lang, vợ tôi nói: “Đi đường phải cẩn thận”, cô ấy kiễng chân hôn tôi. Tôi chột dạ, không nói nên lời, loạng choạng nhìn A Thụ vừa từ trong phòng cầm cặp sách đi ra, thằng bé sững sờ một hồi rồi buông cặp sách chạy tới, kéo góc áo của vợ tôi, “Mẹ ơi, cô giáo nói hôm nay phải đi học sớm hơn mọi hôm. “
 “Được rồi.” Vợ tôi vẫn đang ôm cổ tôi, cổ tay cô ấy bắt chéo sau gáy tôi có chút cứng ngắc.


 Không biết từ khi nào, vợ tôi đã nhận ra được tình cảm vợ chồng, bắt đầu thường xuyên có những hành động thân mật với tôi. Khi ăn, cô ấy sẽ gắp thức ăn cho tôi, thậm chí đưa thẳng vào miệng tôi, khi xem TV, cô ấy sẽ tự nhiên ngồi cạnh tôi và chủ động ôm hôn tôi, tôi đi làm sớm và ra ngoài trước hai người họ. Cô ấy đã quen với việc tôi hôn và chào tạm biệt ở hành lang; khi cả gia đình ba người đi ra ngoài, tôi có thể ôm A Thụ bằng một tay và ôm cô ấy bằng tay kia.
 Bất chấp sự miễn cưỡng của cô ấy, tôi biết cô ấy đang cố gắng hết sức.


 Bất cứ khi nào vợ tôi đến gần tôi, A Thụ đều mở mắt và nhìn chúng tôi với vẻ mặt đầy suy tư. Tôi nhận ra rằng A Thụ đã thực sự trưởng thành.


 Khi A Thụ lớn lên từng ngày, mối quan hệ giữa vợ chồng tôi ngày càng tốt đẹp hơn, chúng tôi đã vượt qua giai đoạn rạn nứt, đạt đến sự thấu hiểu cao nhất và hoàn toàn hòa nhập như một gia đình. Đây là kỳ vọng cao nhất của tôi về gia đình.


 Tôi đã từng chống lại việc kết hôn và sinh con, một mặt vì bệnh nghề nghiệp, mặt khác vì xuất thân gia đình không hạnh phúc. Gia đình không thể đoàn tụ, đầu tiên là khoảng cách về thời gian và không gian, sau đó là khoảng cách giữa sự sống và cái chết. Sau cái chết của mẹ tôi, bố tôi chỉ làm việc tê liệt và không muốn về với gia đình. Ông ấy luôn tỏ ra bình tĩnh và hiếm khi nhắc đến mẹ tôi. Cuộc sống ảm đạm khiến tinh thần của bố rơi vào tình trạng nguy hiểm, khi về già, tâm lý hoang mang, cơ thể suy sụp, chỉ biết đi theo mẹ.


 Tôi sẽ không lặp lại những sai lầm của bố, tôi muốn có một gia đình hạnh phúc và trọn vẹn – đó là suy nghĩ của tôi lúc đó.


 Tôi tê liệt trước tình yêu phơi bày của vợ, nhưng tôi không thể nhìn thấy sự lạnh lùng nơi khóe mắt và lông mày của cô ấy.

Còn tiếp…

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容