Nhật ký dài ngày (C14)

https://i.pinimg.com/564x/4d/a4/79/4da479383c7d51a45d5abb0f0e83747d.jpg

Trên dọc đường đi, đây là lần đầu tiên Lâm Thư im lặng đến vậy, mở chiếc điện thoại ra thời gian còn lại chỉ vẻn vẹn có ba ngày, rất nhanh chóng sẽ phải rời xa, thật mong có một liều thuốc giúp cô không còn phải nhớ gì nữa. Cô bắt đầu muốn chạy trốn, màn đêm dần buông xuống, nhìn đường phố lên đèn thật hoa lệ, anh lại ở một góc nhỏ trong khu phố ngày ngày làm việc ăn uống, vậy lúc đấy cô đang làm gì, có lẽ cũng thế nhưng chỉ là trống rỗng không còn gì.

Anh nhìn thấy nét buồn vương trên gương mặt cô, anh thấy đau lòng nhưng anh không hiểu, anh sẽ chỉ lau nước mắt cho cô được bao nhiêu lần. Rồi cuối cùng tất cả là vài câu đùa vui, những lúc vì thương mà mắng, cảm giác giận ai đó và được dỗ dành.

“ Nào tiểu Hàn, chúc cháu ngày càng hạnh phúc và vui vẻ, ngày ngày đi đánh golf với các bác. Đời thế là vui rồi”

“ Dạ, cháu biết mà, không uống được rượu thôi thì cháu uống tạm nước ngọt nhé”

“ Haha… được…”

“ Tiểu Phong, Trịnh Tường sau này gọi nó đi nhiều vào cho bác, lâu lắm mới thấy đấy”

“ Dạ, bác yên tâm, sau này sẽ thường xuyên hơn”

“ Tiểu cô nương này, chăm sóc nó tốt vào nhé, thằng bé này trông vậy thôi, bảo bối đấy, pha lê đấy, đời có mấy đâu, đừng lòng vòng, mấy người trẻ các cháu cứ phải đến độ tuổi các bác đây mới thấy cuộc sống giá trị như thế nào, chỉ mong mỗi ngày lại thêm một ngày nữa, vợ chồng còn nhìn thấy nhau, mở mắt ra là thấy biết ơn ông trời rồi.”

Bác ấy nói rất đúng, chính cô cũng hiểu, nhưng phải làm sao đây, người cô yêu lại không yêu cô, người cô muốn bảo vệ vỗ về lại không cần điều ấy.

“ Dạ được, nhất định… cháu hứa…”

Tử Hàn định bảo tiểu Phong đưa cho cô cốc nước ngọt, vậy mà cô lại làm một hơi hết cốc rượu ngâm

“ Cạn…”

“ Được, quyết đoán, không hổ là người tiểu Hàn chọn. Bác cũng cạn”

Lần đầu tiên Lâm Thư động vào cồn, vậy mà một trẻ cùng đám người lớn uống đến say mèn. Chỉ còn có ba anh giai vì phải lái xe nên tỉnh táo liên tục cản, nghĩ kế đổi rượu.

“ Được mà, uống được mà, bác Vương à… bác thú vị thật… sau này cháu buồn tới tìm bác chơi được không?”

“ Con bé này, cần gì phải không vui… vui bác cũng tiếp…bảo tiểu Hàn dẫn đến, thế nào… nâng ly…”

“ Vâng… lên bác…”

“ Tiểu Phong, Trịnh Tường bắt xe taxi cho các bác nhé. Tôi phải xử lý cái của nợ này, loạn hết lên rồi”

“ Được, nhanh bế đi đi, thế này có mà hỏng hết”

Tử Hàn dìu Lâm Thư đứng dậy, cô lờ mờ làm theo nhưng vẫn ham vui

“ Ể, lão Triệu… cạn đi…”

“ Cạn…”

“ Ha ha…”

“ Cạn cái gì mà cạn, không còn lớn bé gì nữa rồi”

“ Không đi đâu, bác Lưu uống nữa đi…”- Lâm Thư nhoài người về phía sau, mặc cho Trần Tử Hàn dùng hết sức lôi đi.

“ Không đi cũng phải đi…”- anh bế cô lên

Tưởng cô còn làm loạn, nhưng vừa bế lên cô liền cảm nhận được mùi quen thuộc, như một chú mèo nhỏ rúc đầu vào cổ anh nhắm mắt mỉm cười

“ Sao im rồi… không uống nữa à?”

“ Không uống nữa đâu, Hàn Hàn ôm ôm”- cô vòng tay qua cổ anh

Tử Hàn vẫn bước nhẹ nhàng không làm động đến cô, hơi thở nóng ấm đều đều chạm vào cổ anh, đột nhiên yết hầu động nuốt xuống, tim anh bỗng đập rộn ràng. Bế Lâm Thư vào đến trong xe, cài dây an toàn cho cô, tiến tới gần gương mặt đỏ lên vì rượu, khiến anh cảm nhận được sự rung động. Bỗng nhiên trong mắt anh cô lại xinh đẹp và đáng yêu hơn bất cứ ai trên thế gian này, anh muốn nâng niu yêu chiều cô. Trần Tử Hàn tiêu rồi, anh thấy mình tiêu rồi.

Đột nhiên Lâm Thư trở mình, đôi môi nhỏ nhắn chạm vừa đủ vào khuôn miệng xinh đẹp kia. Thời gian bỗng nhiên như chậm lại, giúp hai người tận hưởng hương vị ngọt ngào của tình yêu…

” Sao lại để con bé uống thành ra thế này”- mẹ Vương ngồi chờ sốt ruột

” Con quản không nổi… haizz…”

Nói rồi anh bế cô vào phòng

” Thôi mẹ con mình ra đi, cô ấy ngoan lắm, không làm loạn đâu”

” Ừ, chắc sáng mai nấu cho nó ít canh giải rượu vậy”

….

Sáng hôm sau, mùi thơm bay vào mũi làm cô tỉnh giấc, kể ra cũng lạ lần đầu uống rượu mà cô không náo, không loạn, cũng không thấy mệt mỏi đau đầu, chỉ thấy thèm ăn. Lâm Thư mò ra ngoài bàn, thấy mẹ Vương đặt sẵn bát canh giải rượu trên bàn trông thật ngon

” Dậy rồi đấy à, canh cho con đấy, uống đi”

” Vâng ạ, tiểu Hàn đâu rồi vậy bác”

” À nay nó ra ngoài từ sớm bác cũng không biết làm gì?”

“…”- Lâm Thư buồn bực cúi đầu xuống húp bát canh

” Sao thế? Mới hôm qua không gặp đã nhớ nó rồi à?”

Nghe xong cô phải ho lên sặc sụa vài tiếng vì bất ngờ, mẹ Vương đúng là cái gì cũng biết…

” Cháu… cháu…”

” Ngại gì với bác đâu… yên tâm nó nói rồi, nó đi tí rồi về”

” Hì…”

” Con bé này… mê nó vậy hả?”- mẹ Vương yêu chiều vuốt mái tóc đen nháy của cô.

Ăn xong cô lôi vài quyển sách ra ngồi phòng khách, lượn ra lượn vào cửa trông chờ gương mặt đó. Tiếng cạch cửa, chiếc áo khoác nâu trầm tiến vào, Tử Hàn cúi xuống thay giày, Lâm Thư hí hửng chạy ra mắt sáng ngời, toe toét cười

” Anh về rồi à”

” Ừ, làm gì mà tươi gớm vậy?”

” Không có gì!!!!”

Cuối cùng luẩn quẩn cả buổi sáng, cô cứ theo anh không rời, nhất cử nhất động của anh cô đều tò mò hỏi.

” Này! Có chuyện gì nói luôn đi, sao em cứ vòng vo thế.”

” Thì… thì…”- cô ngại ngùng cúi mặt

” Sao… anh có ăn thịt em đâu mà”

” Em… hôm nay cuối tuần…”

“ Ừ…”

” Dẫn em đi đạp xe được không”

“….”

” Đi mà… nha… nha…”- cô chắp tay tỏ vẻ thành khẩn

” Cũng được, vậy chiều đi”

….

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容