Bạn Có Biết Câu Chuyện Ma Quỷ Nào Trong Dân Gian Không? ( Phần 4/4 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Sau khi nghe được câu nói này, mẹ của Vương Đại Bảo liền bật khóc, bà quỳ xuống cầu xin vị đạo sĩ cứu lấy con trai của mình, bà chỉ có mỗi một người con duy nhất này thôi. Đạo sĩ dìu người mẹ đứng dậy và nói: lời nguyền tử thần này chỉ có thể dùng mạng sống của người sống để trả mà thôi, đó là dùng mạng của người sống khác để thay cho mạng của Vương Đại Bảo ấy, không phải là tôi không muốn giúp bà mà là tôi bất lực, không thể giúp được gì cả.

Mẹ của Vương Đại Bảo ngay lập tức nói luôn: Chỉ cần có thể cứu được mạng của con trai, thì đạo sĩ muốn tôi làm gì cũng được, tôi sãn sàng dùng tính mạng của mình để đổi lấy tính mạng của con trai mình. Lúc đó, bố của Vương Đại Bảo đứng ngoài cửa nghe được một lúc lâu rồi cũng bước vào phòng và nói: Hãy dùng mạng của tôi đi, mẹ nó cần phải sống để chăm sóc cho con dâu nữa, hãy dùng mạng của tôi đi, tôi chẳng biết nấu ăn gì cả, chỉ biết mấy việc đồng ruộng nhà nông mà thôi, lấy mạng của tôi đi.

Đạo sĩ bắt đầu cảm thấy khó xử, tôi không thể làm như vậy được, đây là việc làm trái với đạo lý, đi ngược với nhân tính con người, làm nên chuyện này thì sẽ bị tổn thọ đấy. Cuối cùng thì cả bố và mẹ của Vương Đại Bảo đều quỳ xuống đất, nhưng đạo sĩ vẫn lắc đầu, thôi được rồi, tôi sẽ phá lệ một lần này, để giúp gia đình hai người. Sau khi nghe thấy đạo sĩ nói câu này, cả hai vợ chồng ôm chặt lấy nhau khóc nức nở, sống hơn nửa đời người với nhau, tình cảm của cả hai đều rất sâu sắc, đến ngày hôm nay, vì để cứu lấy mạng sống của con trai, họ chỉ có thể chấp nhận mất đi người bạn của đời mình thôi.

Nghĩ đến chuyện con trai ham mê cờ bạc phần lớn là do bản thân mình, cha nào con nấy, bố của Vương Đại Bảo cất tiếng nói trong nức nở, được rồi, đại sư, chúng ta bắt đầu thôi.

Đạo sĩ bảo bố của Vương Đại Bảo nằm xuống giường cũng Vương Đại Bảo, để đầu kề bên đầu nhau. Đạo sĩ nói: Một lát nữa tôi sẽ dùng thuật ly hồn để đưa ông đến nơi chưa đựng linh hồn của Vương Đại Bảo, ông hãy cầm lấy cái đèn dầu này, cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì cũng tuyệt đối không được để cái đèn này tắt mất đâu đấy, bởi vì đây là chiếc đèn để soi đường cho con trai của ông về nhà đấy. Hãy nhớ là cho dù có nhìn thấy bất cứ thứ gì thì ông cũng được dập tắt đèn dầu đi, quỷ không thể dập tắt lửa được, ông cầm cái đèn dầu này thì quỷ sẽ không nhìn thấy ông đâu cả. Chúng chỉ nhìn thấy đèn thôi chứ khong có cách nào để tắt đèn cả, nhưng ông không được nói gì cả, bởi vì chỉ cần ông cất tiếng nói là quỷ sẽ cảm nhận được sự tồn tại của ông ngay. Bố của Vương Đại Bảo nghe xong liền gật đầu đồng ý.

Sau khi sắp đặt mọi thứ xong, đạo sĩ bắt đầu thi triển pháp thuật, chỉ thấy đạo sĩ cứ lắc lắc cái chuông trong tay và miệng thì lẩm nhẩm những câu nói thầm thì gì đó thôi, một lúc sau, bố của Vương Đại Bảo bắt đầu mơ mơ màng màng và chìm vào giấc ngủ, mẹ của Vương Đại Bảo đứng ở một bên nhìn, nước mắt cứ rơi không ngừng, bởi vì bà nghĩ lần này nhắm mắt lại chắc ông ấy sẽ chẳng thể mở mắt lại được nữa đâu.

Bố của Vương Đại Bảo dường như đã bước vào một không gian hư ảo, ông đang mò mẫm trong bóng tối, trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó là tìm con trai của mình. Ông dùng ánh sáng trên tay của mình để chiếu rọi con đường phía trước và bỗng nhiên mắt cá chân của ông bị một bàn tay nắm lấy. Ông quay đầu lại nhìn, ông bị dọa đến thót tim luôn, ông thấy có một người đang bò trên đấy, mà khi người này ngửa đầu lên thì ông nhận ra đó chính là vợ của mình. Sao vợ của mình lại có thể ở đây được cơ chứ? Khi bố của Vương Đại Bảo định ngồi sổm người xuống để đỡ vợ đứng lên thì ông chợt nhớ ra lời dặn dò của đạo sĩ là cho dù nhìn thấy bất cứ thứ gì cũng không được để ý đến, cứ mặc kệ đi, chỉ quan tâm đến việc tiến về phía trước của mình thôi, không được quay đầu lại.

Ông đạp chân mình để hất cái bàn tay đó ra rồi quay người lại chạy về phía trước, ông chạy mãi chạy mãi rồi ông đâm vào một người, người đó quay đầu lại ở một góc độ kỳ dị ngoài sức tưởng tượng, đó là một người phụ nữ, không có khuôn mặt, không có ngũ quan, ông chỉ có thể chạy vòng ra khỏi người phụ nữ ấy để đi tiếp. Tiếp theo, ông chạy đến đống đổ nát của một ngôi nhà cao tầng thì thấy bóng dáng của con trai mình, ông lập tức đi tới chỗ đó, chỉ thấy người đó ngửa đầu lên thôi, đúng là con trai của mình rồi. Khi ông đang định đưa chiếc đèn dầu cho con trai thì đột nhiên, ông phát hiện ra người đàn ông này có một vài điểm khác với con trai mình. Ông phát hiện ra bàn tay phải của người này không có ngón út, ông ngay lập tức đứng lên tránh xa khỏi người này và chạy đi tiếp, phía sau còn vọng ra tiếng gọi: Bố ơi, bố cứu con với, bố cứu con với, tiếng gọi rất là thảm thiết.

Ông đi vào trong đống đổ nát thì nhìn thấy một cái giếng, nhìn bộ dạng thì cái giếng này hình như đã khô cạn lâu ngày lắm rồi, bên trong cái giếng đã không còn nước nữa, ông đưa mắt nhìn xuống đáy giếng, chỉ nhìn thấy một không gian đen kịt, sâu không thấy đáy. Bỗng nhiên ông nhìn thấy một khuôn mặt máu thịt lẫn lộn của một cô gái ở bên dưới đáy giếng, cô gái ấy đang mỉm cười với ông, cô ấy còn nói là: Ông ơi, ông đến rồi đấy à, ông đến cứu cháu đúng không ạ? 

Thực ra nói nhìn thấy cũng không đúng lắm, phải nói là cảm nhận thấy thì đúng hơn. Bởi vì không gian dưới đó đen kịt, nhưng mà vẫn nhìn thấy ấy, bản thân mình cũng không thể giải thích rõ ràng được. Ông ngay lập tức rời khỏi cái giếng đó, tiếp tục đi về phía trước. Ông cứ chạy mãi chạy mãi rồi bỗng phát hiện ra cái đèn dầu trên tay cảm giác có gì đó khác khác, không nhìn thì không sao, thế mà nhìn rồi thì sợ chết khiếp, ông nhìn thấy đó là một cái đầu người nhuốm đầy máu, ông nhớ lại lời của đạo sĩ nói rằng nhắm mắt lại, không nhìn đèn dầu, tiếp tục chạy, và thế là ông chạy tiếp, cuối cùng chiếc đèn dầu cũng biến trở lại thành chiếc đèn dầu rồi.

Cuối cùng ông cũng nhìn thấy con trai mình đang đứng trên mép một vách đá cách đó không xa, trên vách đá có một cây cầu một cột, con trai của ông đang đứng trên bờ vực và nhìn xuống dưới. Ông kích động vô cùng, ngay lập tức ông chạy lên đó và vỗ nhẹ vào vai của con trai, người con trai quay người lại, bất ngờ hỏi sao bố lại đến được đây? Bố của Vương Đại Bảo nói: Con trai à, con đang đổ bệnh ở nhà kìa, tất cả mọi thứ ở đây đều là ảo giác hết, không phải là sự thực đâu, bố có lỗi với con. 

Hồi Vương Đại Bảo còn nhỏ, bố của Vương Đại Bảo cũng là một người đàn ông nghiện cờ bạc. Có một ngày, ông đã thề là không giờ chơi cờ bạc nữa, thì hôm đó người bạn cờ bạc của ông đã đến nhà chơi và uống rượu cùng ông. Mà người bạn ấy thì cảm thấy ngứa ngáy tay chân nên đã chơi với ống một ván bài cuối cùng, không tính tiền nong thắng thua gì cả. Khi đó Vương Đại Bảo còn nhỏ, cậu đứng ở bên cạnh xem, người bạn kia rất thích Vương Đại Bảo nên đã dạy cho cậu mấy trò cờ bạc này. Lúc đó bố của Vương Đại Bảo cũng không quan tâm lắm, cứ kệ cậu học bởi vì ông nghĩ trẻ con thì chắc không học được đâu. Sau này, Vương Đại Bảo không đi học nữa lằ bắt đầu đi vào con đường cờ bạc này.

Con trai à, bố không rời khỏi đây được nữa, bố của Vương Đại Bảo đã sớm khóc nức nở rồi, con cầm lấy chiếc đèn dầu này mà đi về đi, Vương Đại Bảo cũng khóc nức nở: Bố ơi, là con không tốt, là con có lỗi với bố. Nói xong, hai người ôm lấy nhau khóc không nói nên lời, sau đó bố của Vương Đại Bảo đã đưa chiếc đèn dầu cho cậu ấy.

Đúng lúc đó, phía sau lưng bố của Vương Đại Bảo truyền đến một tiếng gọi: Bố ơi, bố không được đưa chiếc đèn dầu cho hắn, con mới là con trai Đại Bảo của bố đây, con nhớ ngày sinh nhật của mình là…

Lúc đó, người tự xưng là Vương Đại Bảo đang đứng trước mặt người bố liền nở một nụ cười quỷ dị và dần dần biến mất cùng với chiếc đèn dầu.

Vương Đại Bảo đang nằm trên giường đột nhiên tỉnh lại, vậy thì câu hỏi ở đây là người tỉnh dậy đó là ai vậy chứ?

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容