Có những kẻ biến thái nào xung quanh bạn không? ( phần 5/9)

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Còn anh ta, Trần Tùy Viễn, anh ta khô khan và rộng lớn, ẩn chứa những bí mật và cám dỗ vô hạn.

 Đúng, như anh ta nói, đây không phải là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.

 Nửa tháng trước, tôi được mời chơi vĩ cầm trong tiệc đính hôn.

 Trước khi người mới lên sân khấu, tôi mặc một chiếc váy màu tím và chơi tuyệt phẩm “The Devil’s Trill” của Tartini cho các khách mời.

 Không phải là tiết mục thường xuất hiện trong tiệc đính hôn mà là tiết mục do khách hàng yêu cầu.

 Tartini từng nói rằng ông đã mơ thấy ma quỷ và ký khế ước với quỷ dữ.

 Ông ta đã phản bội linh hồn của ông ta, và ác quỷ sẵn sàng làm tôi tớ của ông ta, bị điều khiển bởi ý chí của ông ta, và chơi bản sonata tuyệt vời và đáng ngạc nhiên này cho ông ta.

 Ác quỷ, khế ước, linh hồn, người hầu, Trần Tùy Viễn …

 Tôi nhớ rằng sau buổi biểu diễn đó, người trả tiền tên là “Tartini”.

 Hóa ra mọi thứ đã được thao túng và lên kế hoạch từ lâu.

 Tôi không đến bệnh viện tìm Lương An, trước khi biết mình và đối phương, tôi không dám xem thường bản lĩnh và thủ đoạn của Trần Tùy Viễn.

 Đối với sự vắng mặt của tôi, Lương An đã che giấu sự mất mát của mình.

 Trước khi cúp điện thoại, tôi hỏi: “Lương An, anh nói xem, tình yêu là tôn trọng và bình đẳng phải không?”

 “Tất nhiên, nếu không thì sao?” Anh ấy là giảng viên đại học tại Khoa tiếng Trung, và anh ấy bắt đầu mô tả nó bằng những thuật ngữ chính xác, “Chẳng lẽ còn có thể là điều khiển và thao túng, kẻ thống trị và người phục tùng sao?”

 “Tất Đạt Đa từng nói rằng tình yêu có thể có được bằng cách hành khất, bằng cách mua bán, bằng cách nhận lấy và bằng cách tìm thấy nó trong các con hẻm.”

 “Duy chỉ không thể cướp đoạt.” Anh ấy nói thêm câu cuối cùng. Đó là cuốn sách chúng tôi đã đọc cùng nhau từ khi còn đi học. Đều bình đẳng, và chúng có thể bị ngăn chặn bất cứ lúc nào thay vì rơi xuống vực thẳm ”.

 Lương An im lặng một lúc: “Sao vậy, Hứa Tâm, sao tự nhiên em lại nói đến cái này?”

 “Không có việc gì.” Tôi tự trấn an mình.

 Nhìn kìa, khủng khiếp làm sao.

 Tôi, một người phụ nữ trưởng thành với cái nhìn rập khuôn về tam quan, đã từng nghi ngờ và lạc lõng vì Trần Tùy Viễn từng bước một, và có cảm giác tự chối bỏ bản thân, huống chi là Tiểu Mẫn.

 Đúng, Lương An nói đúng, tình yêu không phải là bóc lột.

 Dù lấy danh nghĩa gì đi nữa thì Trần Tùy Viễn cũng là một tên cặn bã.

 Ba ngày sau, tôi tập piano trong phòng làm việc.

 Đột nhiên, có một tiếng động lớn trong phòng khách.

 Tôi nhìn theo tiếng động, chiếc bàn cà phê bằng gỗ đổ sập xuống, nơi đặt điện thoại của Tiểu Mẫn lúc đầu là một vết cháy đen.

 Và nếu, tại thời điểm đó, tôi đang cầm chiếc điện thoại ấy thì đôi tay dùng để đánh đàn của tôi …

 Tôi không dám suy nghĩ sâu xa, sợ hãi đến mức đứng yên tại chỗ, một lúc lâu sau mới hoàn hồn và gọi điện báo cảnh sát.

 Trong đồn cảnh sát, luật sư của Trần Tùy Viễn vội vã chạy đến, và sau vài lời quan tâm đến tôi, anh ta đã phủ nhận về việc điện thoại di động của Tiểu Mẫn và lái hướng điều tra không liên quan gì đến Trần Tùy Viễn.

 Anh ta cũng cố tình miêu tả sự thù địch của tôi đối với Trần Tùy Viễn vì cái chết của một người thân, nói rằng có thể tôi đang có suy nghĩ trả thù. Tuy nhiên, lại không hề nhắc đến những gì mà Trần Tùy Viễn đã làm với tôi trong những ngày vừa qua.

 Cuối cùng, không có đủ bằng chứng và không có ai bị thương, tôi đã được giáo dục về an toàn và rời khỏi đồn cảnh sát.

 Khi vừa ra khỏi nhà, chiếc Cayenne đậu bên đường đã kéo cửa sổ hàng ghế sau xuống.

 “Đã lâu không gặp, cô Hứa.” Vẻ mặt của Trần Tùy Viễn dương dương tự đắc, anh ta hiển nhiên rất hài lòng với sự bối rối và mệt mỏi hiện tại của tôi.

 Tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng ngay cả khi tôi gọi cảnh sát, tất cả đều là ý định của anh ta.

 Tôi vô cảm dừng lại.

 “Có lẽ bây giờ cô muốn tâm sự với tôi nhỉ.” Anh ta nói, “Cô Hứa, lên xe đi.”

 Nửa giờ sau, xe dừng ở một trang viên ở ngoại ô.

 Xong xuôi, cho đến khi cơn gió lạnh buốt đánh thức cơ thể cứng đờ của tôi, tôi mới biết mình đang làm điều ngu ngốc giống như Mẫn – tự đưa mình vào vòng nguy hiểm.

 Hai bên đường mòn của trang viên phảng phất mùi thơm, mặt trời mùa đông rơi trên mặt một nỗi buồn ấm áp.

 Nhưng tôi chỉ cảm thấy con đường phía trước ẩm thấp, ướt át và lộn xộn, đó là một cống rãnh với giấy tờ phức tạp, một mạng nhện bỏ đi, và địa ngục.

 “Lần đầu tiên khi Tiểu Mẫn đến đây, cô ấy tò mò hơn cô, vui vẻ hơn cô nhiều.”

Mời bạn đón xem phần sau ở blog.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容