CÂU NÓI/HÀNH ĐỘNG ĐÁNG SỢ NHẤT CỦA TRẺ CON MÀ BẠN BIẾT LÀ GÌ? ( PHẦN 2)

CÂU NÓI/HÀNH ĐỘNG ĐÁNG SỢ NHẤT CỦA TRẺ CON MÀ BẠN TỪNG NGHE LÀ GÌ? ( PHẦN 2)

[ 30k likes ] Án mạng “Ngô Thuỵ Vân”

Người dịch: Hyune Yu

“Bố “lấy” đầu mẹ xuống rồi ạ.”

Đây là chứng cứ của hai đứa bé trong vụ án nổi tiếng “Án mạng Ngô Thuỵ Vân” ở Đài Loan. Khi đó, mẹ của hai đứa nhỏ đã mất tích mấy ngày không thấy về, thế nhưng người chồng vẫn điềm tĩnh nói với bố mẹ vợ là vợ mình bỏ nhà ra đi rồi, không cần báo án. Khi bà ngoại của hai đứa bé hỏi chúng xem mẹ đi đâu thì chúng trả lời như thế kia.

 *******************************

“Bố “lấy” đầu mẹ xuống rồi ạ.”

Năm 1988, một người phụ nữ trung niên 41 tuổi tên là Trần Quế Mai đã hơn 2 tháng không gặp con gái 24 tuổi Ngô Thuỵ Vân của mình và cảm thấy càng ngày càng lo lắng. Con rể bà nói rằng vợ anh ta đã bỏ nhà ra đi nhưng bà không chịu tin. Nhân lúc anh ta không có nhà, bà bèn đến hỏi hai đứa cháu ngoại của mình: “ Mẹ cháu đi đâu rồi?” Hai đứa bé dùng một giọng ngây thơ, nói ra một câu rất đáng sợ: “Bố lấy đầu mẹ xuống rồi ạ.”

Bà Trần nghe xong rất hoảng sợ, làm sao mà trẻ con biết nói ra câu như thế này? Thế nhưng sau khi về đến nhà, bà ngồi nghĩ lại lần cuối cùng gặp con gái, liên hệ với những sự việc đã xảy ra thì lời của hai đứa trẻ càng khiến bà rợn tóc gáy.

Từ trước đến nay Thuỵ Vân vẫn luôn giữ quan hệ thân mật với nhà mẹ đẻ, ngày nào cũng về nhà mẹ đẻ ăn cơm. Ngày 12 tháng 7 năm 1988,chồng Thuỵ Vân là Diêu Trịnh Nguyên (năm đó 24 tuổi) đi lái tàu trở về, hôm sau ngày 13 thì đến nhà bố mẹ vợ thăm hỏi và ăn cơm. Kỳ lạ ở chỗ, Thuỵ Vân không cùng chồng mình về nhà mẹ đẻ chơi. Bà Trần gọi điện cho con gái qua nhà mình cùng ăn cơm nhưng cô lại lấy cớ đã chuẩn bị bữa tối cho hai đứa nhỏ rồi nên không tiện qua bên nhà mẹ đẻ. Ngày 15 tháng 7, Thuỵ Vân hỏi vay bố đẻ 2000 tệ. Đây là lần cuối cùng bố và con gái liên lạc với nhau.

Ngày 16 tháng 7, Diêu Trịnh Nguyên nói với bà Trần, gia đình hắn định chuyển nhà, rời khỏi chỗ ở ban đầu là con phố nghèo Quốc Quang, tạm thời không có điện thoại nên sẽ không liên hệ được với nhà hắn.

Trần Quế Mai đợi được vài ngày vẫn không thấy bóng dáng con gái thì trong lòng bắt đầu cảm thấy kỳ lạ. Bà đi hỏi con rể tung tích con gái mình thì Diêu Trịnh Nguyên đáp vợ chồng cãi nhau, Thuỵ Vân bỏ nhà đi đâu rồi hắn cũng không biết. “ Con đã báo cảnh sát rồi, bố mẹ không cần báo lại nữa.” Diêu Trịnh Nguyên đã nói với bà Trần như thế. Nhưng điều này chỉ càng khiến cho sự hoài nghi trong lòng bà Trần ngày càng rõ rệt. Con gái bà làm sao có thể vô duyên vô cớ mất tích như thế. Cho dù có bỏ nhà ra đi thật thì cũng không thể liên lạc với bố mẹ đẻ của mình hay sao? Bà Trần quyết định, nhất định phải tra ra chân tướng sự việc.

Ngày 4 tháng 10, Diêu Trịnh Nguyên đem theo hai đứa con đến nhà bố mẹ vợ ăn cơm. Bà Trần nhân lúc con rể gọi điện cho chị gái, hỏi hai đứa cháu mình và nhận được một câu trả lời đáng sợ.

Để kiểm chứng, ngày 5 tháng 10 bà Mai lại đi hỏi hai đứa cháu ngoại của mình, không ngờ lần này câu trả lời của hai đứa bé chi tiết đến mức đáng sợ hơn lần trước. Hai đứa nhỏ dùng giọng non nớt của mình kể lại toàn bộ câu chuyện.

Tối hôm đó bố mẹ cãi nhau rất to, bố tức đến nỗi lấy thắt lưng da đánh mẹ, “Tối hôm đó bố còn bẻ đầu mẹ xuống, sau đó thì không thấy mẹ nữa rồi.”

“Buổi tối bố còn bẻ hết chân của mẹ ra, bỏ vào 1 túi cùng với nội tạng của mẹ, cháu cảm thấy rất kỳ lạ. ”

“Bố còn dặn bọn cháu phải nói là mẹ bỏ nhà theo trai rồi.”

Chỉ là lời của trẻ con nói ra, thế nhưng lại là về một vụ án giết vợ. Bà ngoại hai đứa bé ngồi bên cạnh nghe xong không khỏi kinh hãi.

Bà Trần dùng máy ghi âm ghi lại lời của hai đứa bé làm chứng cứ, lập tức đến đồn cảnh sát báo án. Cảnh sát nghe xong đoạn ghi âm của hai đứa bé nhà họ Diêu không dám chậm trễ, ngày 16 tháng 10 lập tức đến trước cổng trường mẫu giáo nơi hai đứa bé học, bắt Diêu Trịnh Nguyên đang định đón hai đứa bé lại, đưa về đồn thẩm vấn.

Diêu Trịnh Nguyên không hiểu chuyện gì xảy ra với mình. Sau khi vào thẩm vấn, biết bản thân đang bị tình nghi giết vợ mà bị bắt thì lập tức kêu oan. Hắn ta khăng khăng rằng hôm 14 tháng 7 Thuỵ Vân và hắn có cãi nhau, cô ấy còn đề xuất ly hôn thì sau hôm 16 cô ấy đã bỏ nhà ra đi rồi, chắc chắn không phải do anh ta giết hại. Thậm chí vì sao hai đứa con của anh ta làm chứng nói anh ta “lấy đầu mẹ xuống”, anh ta hoàn toàn không biết.

Cho dù Diêu Trịnh Nguyên không ngừng kêu oan, nhưng phía cảnh sát không dám xem nhẹ tội trạng của anh ta. Dẫu sao hành tung của Ngô Thuỵ Vân cùng nhà mẹ đẻ trong hơn 3 tháng vẫn còn rất nhiều điểm đáng ngờ. Ví dụ như: Diêu Trịnh Nguyên nói là Ngô Thuỵ Vân đi làm ca đêm ở nhà máy điện tử, vì thế hắn ta từ đêm ngày 16 tháng 7 trở đi thì không gặp lại vợ nữa. Nói gì thì nói hắn ta vẫn là người thân của Thuỵ Vân, thế mà lại không biết vợ mình làm việc ở đâu. Tiếp nữa là trong thời gian Diêu Trịnh Nguyên đi làm trên tàu, Diêu gia vẫn ở con phố nghèo đó. Vậy mà sau khi hắn ta trở về được mấy ngày, từ ngày 15 đến ngày 16 tháng 7 đột nhiên chuyển đi. Cuối cùng là, mọi người thực sự đều không thể tưởng tượng nổi nếu như không tận mắt chứng kiến hiện trường, hai đứa bé chưa đến 5 tuổi làm sao nói ra được những lời vừa cụ thể vừa khiến người ta sởn tóc gáy như thế. Một điểm đáng ngờ theo tâm lí chung thông thường nữa là, hình ảnh lý thuyết “ giết vợ chặt xác” tự động được miêu tả đối với 1 người không đưa ra được bằng chứng vợ mình vẫn còn sống như Diêu Trịnh Nguyên thì cực kỳ bất lợi.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容