Bất ngờ biết được bí mật được giấu kín từ lâu là trải nghiệm như thế nào? ( Phần 10/10)

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Tôi nghĩ biệt thự của Đổng Nguyệt quá nguy hiểm. Tôi đã nhiều lần muốn yêu cầu cô ấy rời khỏi đây, nhưng lần nào lời nói đến môi rồi nhưng tôi lại không thể nói ra.

Một là tôi hiện tại có tiền bạc, có Đổng Nguyệt ở bên cạnh, nếu tôi rời khỏi cô ấy, tôi lập tức sẽ bị đánh trở lại nguyên hình, trở nên không còn gì cả. Thứ hai là bây giờ tôi là kẻ sát nhân, nếu tôi rời khỏi Đổng Nguyệt, liệu cô ấy có nói với mọi người là tôi giết Khâu Tây Trì không?

Sau khi suy nghĩ, tôi quyết định vẫn chưa rời khỏi đây, dù sao đã hơn một tháng, không ai biết Khâu Tây Trì đã chết,bây giờ đi một bước nhìn một bước vậy. Một ngày hơn mười giờ tối, Đổng Nguyệt lại để tôi nằm trên giường, và tôi lại bắt đầu giả làm Lâm Tử Bân.

Không hiểu sao khi đang nằm trên giường, tôi bỗng thấy toàn thân run lên, tôi lờ mờ cảm thấy một mối nguy hiểm vô hình đang âm thầm đến với mình. Sau đó, sự thật chứng minh cảm giác của tôi là đúng …

Đông Nguyệt nhìn thấy tôi run rẩy trên giường, cô ấy bưng ly sữa cho tôi, cười nói: “Anh không cần căng thẳng, uống ly sữa cho đỡ áp lực. Anh cứ nằm như bình thường đừng nói chuyện. Sau một thời gian nữa, anh sẽ không phải giả vờ nữa. “

Tôi nhận lấy sữa của Đổng Nguyệt và uống, đột nhiên tôi cảm thấy đầu óc choáng váng, có cảm giác rất mệt mỏi.

Vừa chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, tôi chợt nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ đen từ ngoài bước vào. Tôi khẽ mở mắt ra nhìn anh, khi nhìn thấy ánh mắt của anh, tôi chợt nhớ ra, đây là đôi mắt tôi nhìn thấy ngoài cửa sổ ngày hôm đó.

Người mặc áo đen nói với Đổng Nguyệt: “Thế nào, xong chưa?”

Đổng Nguyệt nói: “Anh ấy vừa mới uống sữa, e rằng không chịu được lâu nữa đâu.”

Khi tôi nghe điều này, tôi ngạc nhiên, họ đang làm gì vậy? Không lẽ trong sữa có độc?

Tôi muốn đứng dậy ra khỏi giường, nhưng cả người đau, không có sức lực, tay chân giống như không ở trên người, không nghe theo hướng dẫn của não bộ Một chút cũng không thể cử động được. Tôi muốn nói chuyện, nhưng tôi không thể phát ra âm thanh nào cả.

Có chuyện gì xảy ra với tôi vậy?

Ngoại trừ não bộ vẫn còn có ý thức, không có nơi nào trong cơ thể tôi có thể cử động.

Tôi đoán là do ly sữa vừa rồi có vấn đề, Đổng Nguyệt rốt cuộc định làm gì tôi? Tôi rất lo lắng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng.

Người mặc đồ đen nói: “Lâm Tử Bân đã chết, từ nay về sau anh ta sẽ là Lâm Tử Bân. Anh ta đóng giả người thực vật lâu như vậy, tương lai để cho anh ta làm người thực vật thật!” Người mặt đồ đen lấy ra một ống tiêm từ hộp mật mã bên cạnh anh ta, anh ta kéo cánh tay tôi muốn đâm ống tiêm vào….

Cập nhật tiếp theo:

Đột nhiên Đồng Nguyệt nắm lấy tay anh, nói: “Chờ một chút.”

Người mặc đồ đen quay mặt lại nhìn Đồng Nguyệt nói: “Sao, cô mềm lòng rồi?”

Đổng Nguyệt nói: “Tôi nghĩ rằng anh ấy vô tội, hay là chúng ta nên suy nghĩ lại một chút.”

Người đàn ông mặc áo đen có chút tức giận nói: “Cô vẫn còn quá yếu đuối. Tính cách hiền lành của cô sẽ tự giết chính mình đấy. Hiện tại chỉ có thể để anh ta trở thành người thực vật thực sự, kế hoạch của chúng ta mới có thể tiến hành thuận lợi, tiếp tục tiến hành! Đợi qua thời gian này, chúng ta sẽ có những gì chúng tôi muốn, và chúng ta có thể cao chạy xa bay rồi “

Nói xong, người mặc đồ đen đẩy tay Đổng Nguyệt ra, anh ta đang cầm ống tiêm chuẩn bị đâm vào người tôi, đột nhiên có người hét lên: “Dừng tay!” Sau đó ba người đàn ông xông vào cửa.

Một trong số họ là Lâm Phi Hoàng, đứng bên cạnh anh ta là hai người đàn ông cao lớn vạm vỡ, một trong số họ đang cầm một khẩu súng ngắn.

Người đàn ông mặc đồ đen đang định bỏ chạy thì ngay lập tức bị một người đàn ông lực lưỡng xô ngã xuống đất, đồng thời dùng dây trói tay lại.

Lâm Phi Hoàng hung dữ nói với Đổng Nguyệt: “Gan cô thật lớn đó, tôi tin tưởng cô như vậy, mà cô lại khiến cho con trai tôi thành người thực vật, cuối cùng lại giết chết con trai tôi, cô cho người đóng giả, cô cho rằng cô thật sự có thể giấu được tôi sao?” 

Đông Nguyệt vẻ mặt kinh hãi nói: “Ông vẫn chưa chết sao?”

Lâm Phi Hoàng kích động nói: “Cô nghĩ Khâu Tây Trì thực sự đã giết tôi sao? Anh ta đã nói trước với tôi về âm mưu của cô rồi . Tôi chỉ đóng kịch với anh ta mà thôi. Cô cho tôi biết tại sao lại muốn giết con trai tôi? Mấy năm nay cô ở Lâm gia chúng tôi muốn cái gì có cái đó, bình thường chúng tôi đối xử với cô không đủ tốt sao? Cô ở Lâm gia chúng tôi có được của tiền tài còn chưa đủ nhiều sao?”

Đổng Nguyệt hừ lạnh nói: “Lâm Tử Bân là một cầm thú, lẽ ra phải chết từ lâu rồi!Ông thử hỏi con trai ông mười mấy năm trước đã làm được chuyện tốt gì, nói thật cho ông biết, tôi vào nhà họ Lâm, yêu đương với con trai ông. chỉ để trả thù anh ta.! “

Lâm Phi Hoàng sững sờ, nhìn chằm chằm Đồng Nguyệt hồi lâu mới nói: “Nói như vậy, tên thật của cô không phải là Đổng Nguyệt sao? Cô rốt cuộc là ai?”

(Còn tiếp)

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容