[Zhihu] Khoảnh khắc nào bạn nhận ra mình không còn nhỏ nữa?

Khoảnh khắc nào bạn nhận ra mình không còn nhỏ nữa?

Câu chuyện 1: 

Tác giả: 小朋友

Tôi sinh năm 96, là con út trong nhà, tôi luôn cảm thấy mình vẫn còn nhỏ. Nhưng vào một ngày nọ, bố tôi cảm thấy không khỏe, tôi liền đưa bố đi bệnh viện, lúc này tôi chợt nhận ra rằng mình đã lớn đến thế này rồi.

Có một việc nhỏ nhặt đã thay đổi trong cuộc sống của tôi: Bố mẹ đổi tên liên lạc trong danh bạ và wechat của tôi thành “con gái”.

Tết năm nay dịch bệnh kéo dài triền miên, thời gian rảnh rỗi ở nhà cũng nhiều hơn. Một hôm, bố nhờ tôi mua giúp ông chiếc điện thoại mới, tôi chợt phát hiện trong danh bạ, tên tôi trước kia trong danh bạ nay đã được đổi thành “con gái”.

Tôi cười nói:

Bố, chả phải trước kia bố bảo trong danh bạ tên liên hệ không được lưu quan hệ vì sợ bị lừa hay sao?”

Trước đây là như vậy, mọi người hay xem mấy “video khoa học” được chia sẻ trên wechat, thấy rằng chỉ nên lưu tên thật, không để lộ những mối quan hệ riêng tư.

Nhưng bây giờ khác rồi.

Ngay cả bố mẹ cũng đổi cho nhau thành “vợ”, “chồng”, còn tôi đổi thành “con gái”, anh Lâm chồng tôi thì đổi thành “con rể”.

Mẹ nói:

Ba mẹ đi khám, bác sĩ dạy đó. Lớn tuổi rồi, ngộ nhỡ có chuyện gì bệnh viện còn biết mà liên hệ người thân.”

Lúc đó tôi đột nhiên cay cay sống mũi.

Chính khoảnh khắc này tôi đã hiểu rằng, mình không còn nhỏ nữa rồi, ba mẹ cũng già thật rồi.

Câu chuyện 2: 

Tác giả: 慕小晨

Vài hôm trước, tôi đi ăn đồ nướng với bố mẹ, khoảnh khắc nhân viên đưa thực đơn cho tôi, tôi liền đưa cho bố mẹ, tôi chợt nhận ra mình dường như đã trưởng thành, trở thành một người lớn thực sự.

Tôi vẫn luôn nhớ mãi về dĩ vãng, lúc đó mỗi khi được điểm cao hay có chuyện gì vui, bố mẹ đều dẫn tôi đi ăn đồ nướng, lúc gọi đồ, bố đều đều đưa thực đơn cho tôi và nói: “Con trai của bố thích ăn gì nào?”

Nhưng lần này, đến lượt tôi đưa thực đơn cho bố mẹ và nói “Bố mẹ thích ăn gì thì cứ gọi nhé”

Chẳng biết từ lúc nào, từ một đứa trẻ vui vẻ mỗi lần được bố mẹ đưa đi ăn, mà giờ lại trở thành một đứa con trưởng thành mời bố mẹ đi ăn rồi?

Câu chuyện 3:

 Tác giả: 慕小晨

Mấy hôm trước, bận bù đầu với đống tài liệu đến khuya, bụng đói cồn cào, hàng quán đều đã đóng cửa hết nên tôi tạt vào lề đường mua mì lạnh nướng ăn đỡ đói, lúc tôi nói:

 “Chú ơi, cho cháu một phần mì lạnh nướng nhiều trứng, nhiều xúc xích, gia vị gì cũng cho, vị chua chua ngọt ngọt nhé!”

Chú bán mì cười hỏi tôi: 

Nhóc bao nhiêu tuổi rồi? Cũng phải hơn 20 rồi nhỉ?”

Tôi nói đúng thế.

Chú ấy cười lớn

Vậy gọi anh thôi nhóc ạ, anh đây mới hơn 30 à.”

Ò.…

Từ khi nào mà những cô chú bán hàng ven đường đã trở thành anh chị rồi?

Câu chuyện 4:

Tác giả: 慕小晨

Bố gửi tin nhắn cho tôi: 

Con à, tiền đủ tiêu không? Không đủ bố gửi cho.”

Tôi trả lời:

Đủ đủ bố ạ, tháng này cũng kiếm được kha khá, khi nào xong việc con về mời bố với mẹ đi ăn đồ nướng nhé.

Gửi dòng tin nhắn đi với cảm xúc lẫn lộn.

Lúc trước, bố đưa cho tôi 10 đồng để tiêu vặt, tôi còn nói không đủ, sao chẳng cho 20, 30 đồng đi?

Bây giờ, lúc bố cho tôi 2, 3 nghìn, tôi còn ngại lấy. Từ khi nào, tôi không còn dựa dẫm vào bố mẹ nữa rồi?

Câu chuyện 5: 

Tác giả: 匿名用户

Mấy hôm trước họp lớp, thầy giáo bảo chúng tôi viết ước mơ của mình ra giấy. Mọi người cười cười nói nói, nhưng chưa hề động bút, thầy thấy vậy cười nói:

Xem kìa, những tâm hồn cằn cỗi của anh chị bây giờ

Tôi nhìn dòng chữ của mình: “Tốt nghiệp về quê thi công chức.” Tự nhiên có chút buồn, từ khi nào mà ước mơ của tôi lại trở nên hiện thực đến vậy.”

Lúc 4 tuổi, người lớn hỏi ước mơ của tôi là gì, tôi nói muốn trở thành phi hành gia, muốn đặt chân lên mặt trăng, mọi người khen tôi có ý chí.

Lên 10 tuổi, người lớn hỏi ước mơ của tôi, tôi nói muốn làm nhà khoa học, phát minh ra nhiều thứ, mọi người khen tôi là người có lý tưởng.

Năm 16 tuổi, người lớn hỏi ước mơ của tôi, tôi nói rằng tôi muốn thi đỗ đại học top, sau này làm nghiên cứu, mọi người khen tôi có chí hướng.

Vậy mà bây giờ khi suy nghĩ về ước mơ, tôi chỉ muốn về quê tìm một công việc ổn định. Vẫn nhớ như in ngày trước bố hỏi tôi muốn làm công chức giống bố mẹ không, tôi đã thề:

Con không bao giờ muốn, công việc đó chán lắm, ngày nào cũng như ngày nào, con muốn làm nhà khoa học cơ…

Nó đã thay đổi từ khi nào?

Zhihu: https://www.zhihu.com/question/425625068/answer/1536140115
© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容