[ZHIHU ASK] THỨ THỐI NHẤT MÀ BẠN TỪNG NGỬI LÀ GÌ?

[ZHIHU ASK] THỨ THỐI NHẤT MÀ BẠN TỪNG NGỬI LÀ GÌ?

Thối! Thực sự là vô cùng thối! Dù đã 20 năm trôi qua rồi nhưng mỗi lần nhớ lại cái mùi hương ấy tôi vẫn thấy rất rất ám ảnh. Hồi tiểu học, học sinh bọn tôi đa số đều rất nghèo, nhưng lớp tôi có 1 cô bạn nhìn thậm chí còn nghèo hơn cả bọn tôi, da rất đen, tôi còn tưởng bạn ấy trốn từ châu Phi sang đây nữa. Bạn đó có mái tóc đen, dày, khá dài, và luôn trộn lẫn một mùi rất lạ, mỗi bộ đồng phục thôi mà mặc nửa học kỳ, tôi nghĩ là bạn ấy chỉ có mỗi 2 bộ quần áo thôi. Lớp trưởng hoa khôi ngồi phía trước tôi kể là bạn nữ ấy không có mẹ, từ lúc bạn ấy bé tí mẹ đã qua đời rồi, nghe xong cảm thấy đáng thương thật đấy. Còn hotboy của lớp ngồi cạnh tôi thì kể là có một ông chú nát rượu, trên đường về nhà nhìn thấy bạn ấy thì nhặt về nuôi, phiên bản này nghe cũng rất đáng thương. Nhưng mà đúng là bọn tôi chưa nhìn thấy mẹ bạn ấy bao giờ cả, họp phụ huynh đến cả bố bạn ấy cũng chẳng thấy đâu luôn. Lúc bắt đầu học kỳ mới thì lớp tôi đổi giáo viên chủ nhiệm, là một cô giáo dạy toán học, vừa qua hai tuần cô giáo đã chuyển chỗ tôi qua ngồi cạnh bạn nữ kia. Lúc ấy tôi tưởng là cô giáo cố ý muốn chỉnh đốn tôi, nhưng hơn hai mươi năm sau, tôi dùng tất cả tư duy trưởng thành của mình để suy nghĩ lại thì hóa ra đúng là cô giáo muốn chỉnh đốn tôi thật. Cô lúc nào cũng chê tôi học thể dục xong đầu ra mồ hôi mùi rất khó chịu, bắt tôi vào nhà vệ sinh gội đầu, cũng may lúc ý là mùa hè không thì đã bị cảm rồi. Đấy, thế là 2 đứa trên người có mùi lạ ngồi cùng với nhau. Học chung lớp 4 năm rồi, lần đầu tiên tôi ngồi gần bạn ấy như thế, lần đầu tiên tôi quan sát bạn ấy 1 cách cẩn thận, đúng là bạn ấy trốn từ châu Phi sang thật… Bạn ấy học toán đứng nhất lớp từ dưới lên, nhưng bài tập thì lúc nào cũng làm đủ, tôi đứng thứ 5 của cả lớp mà có lúc còn phải chép bài của bạn ấy, có điều vừa chép vừa phải sửa lỗi sai. Mặc dù bạn ấy không được sạch sẽ lắm, nhưng công việc quét dọn của lớp luôn là bạn ấy làm, vì ai không muốn làm đều đưa cho bạn ấy làm cả, không phải là nhờ bạn ấy giúp mà đây là một kiểu ra lệnh, không làm thì sẽ mách cô. Lần nào bạn ấy cũng khóc hỏi sao tớ lại phải làm, sau đó lại vừa khóc vừa quét dọn. Bạn ấy nghèo, nhưng chưa từng lấy thứ gì ở lớp. Ánh mắt ngưỡng mộ của bạn ấy với người khác thật sự rất đơn thuần. Cho đến một ngày, lớp trưởng hoa khôi bị mất cái băng đô. Hôm ấy tiết đầu tiên của buổi chiều là tiết thể dục, cả lớp tập xong khởi động thì được tự do chơi, còn bạn ấy vẫn như mọi ngày, một mình về phòng học ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc hết tiết thể dục về lớp, tôi vẫn đầy đầu mồ hôi, nhưng giờ tôi chẳng phải ngại đầu mình có mùi nữa, cứ đổ hết cho bạn cùng bàn là được. Đúng lúc đấy thì lớp trưởng tự nhiên hét ầm lên: “ Cái băng đô của tớ đâu rồi? Cái băng đô đấy là mẹ tớ đi du lịch Thượng Hải mua về làm quà, đứa nào lấy mất rồi?????” Vào tiết mới rồi mà lớp trưởng vẫn đang khóc, giáo viên chủ nhiệm nhìn thấy, bỏ qua cả bước gọi học sinh đứng dậy chào giáo viên, đến hỏi lớp trưởng xem có chuyện gì, cuối cùng tổng kết lại là: lớp trưởng để băng đô trên bàn rồi ra sân học thể dục, đến lúc quay lại thì không thấy nữa, cái băng đô đấy mua ở Thượng Hải, rất đẹp, rất đắt. “Ai lấy thì tốt nhất là mau nộp ra đây cho tôi! Học hành thì không tử tế, thế mà đã học được cái trò trộm cắp rồi, bố mẹ anh chị dạy đấy à? Tôi nói trước, hôm nay chủ động thừa nhận tôi sẽ không truy cứu thêm, còn để tôi mà tra được thì trực tiếp đuổi học. Học hành làm cái gì nữa, ngoài đường đầy thứ đáng tiền hơn, đi mà trộm!” Lúc ấy học sinh đều đua nhau đổ hết đồ đạc lên bàn, cô chủ nhiệm vừa đi một vòng kiểm tra vừa nói: “Bạn nào biết ai lấy mà không nói tôi cũng đuổi học, còn phát hiện được người lấy cắp sẽ được thưởng một quyển sổ và một chiếc bút bi” Trong lúc mọi người đang mải mê suy nghĩ, cậu bạn hotboy ngồi trước tôi đột nhiên lên tiếng, nói là tiết thể dục thấy bạn cùng bàn của tôi ngồi một mình trong lớp, nên có lẽ là bạn ấy lấy trộm. Bạn nữ ấy khóe miệng giật nhẹ, nghiêng người về phía trước nói với bạn nam hotboy kia: “Không phải tớ trộm!”. Lúc bạn ấy mở miệng, tôi còn thấy cả bong bóng nước bọt lẫn với nước mắt của bạn ấy nữa. Giáo viên chủ nhiệm đi qua 4 5 hàng người đến trước mặt hai đứa tôi, lấy tay bịt mũi và miệng, chỉ vào bạn cùng bàn của tôi, ra lệnh: “Mở hết các ngăn kéo cặp sách ra, đổ hết ra đất”. Khi ấy, nước mắt bạn ấy đã không kìm được mà tuôn trào ra rồi, bạn ấy bỏ hết đồ trong cặp đổ ra đất. Lúc đó tôi thấy biểu cảm của bạn ấy rất kì lạ, có một chút khiến người khác thấy sợ, tôi thực sự chưa từng thấy kiểu biểu cảm ấy bao giờ. Hiện tại, nếu có thể chọn một từ để hình dung biểu cảm đó, chỉ có thể dùng từ “oán hận”. Cô giáo vẫn dùng một tay bịt mũi, dùng chân gạt đống đồ dưới đất ra để tìm kiếm. Cô ấy ra lệnh cho bạn ấy lùi về phía cuối cửa lớp rồi cúi xuống ngăn bàn tiếp tục tìm, nhưng vẫn không tìm được thứ mà cô ấy muốn. “Khai mau, chị giấu cái băng đô ấy đi đâu rồi, lập tức nộp ra đây, nếu không tôi lập tức gọi 110 đến bắt chị đi cho khỏi gây hại cho xã hội. Tôi thấy chị đúng là to gan quá rồi, vừa nghèo vừa học dốt thì thôi đi, giờ lại còn học được cái thói trộm cắp hạ lưu, tôi dạy dỗ bao nhiêu học sinh rồi mà chưa từng gặp thể loại học sinh nào như chị. Chị nhìn lại bố chị xem, đi dự họp phụ huynh mà cả người đầy mùi hôi hám, vừa nghĩ đã thấy buồn nôn. Khóc cái gì mà khóc! Chị còn mặt mũi mà khóc à! Tôi cho chị một cơ hội cuối cùng, không khai thì cút luôn cho tôi, đừng có hòng đi học nữa!” Tôi không thấy sắc mặt của cô chủ nhiệm, nhưng tôi thấy được ánh mắt sát khí đằng đằng với đống nước bọt bay trong không khí. Đống nước bọt theo luồng hơi của cô cứ lởn vởn ngay trước mũi tôi chỉ cách có 20cm. Một cơn gió thổi qua phòng học, tôi ngửi thấy một mùi hôi vô cùng khủng khiếp, mùi hôi miệng, mùi amoniac từ nhà vệ sinh, mùi mồ hôi sau tiết thể dục. Đến giờ tôi mới chợt nhận ra, đó chính là thứ mùi thối nhất tôi từng ngửi trong hơn 20 năm cuộc đời. Giáo viên chủ nhiệm dùng cả một tiết học mà cũng không moi được thông tin gì về cái băng đô, sau đó liền dẫn bạn nữ ấy đến phòng giáo vụ. Kể từ ấy tôi không gặp lại bạn ấy nữa. Tôi nhặt hết đồ của bạn ấy lên nhét lại vào balo, coi như là giúp bạn ấy một việc cuối cùng, cũng là việc đầu tiên. Có người nói là bạn ấy bị đuổi học, nhưng cũng có người nói là bạn ấy tự bỏ không học nữa, nhưng cuối cùng thì cái băng đô vẫn không tìm thấy. Tầm nửa tháng sau, tôi có thấy lớp trưởng đeo một cái băng đô y hệt cái cũ đến lớp, bạn ấy nói với bọn tôi là được mua cho cái mới. Ai cũng tin, trừ tôi, bởi vì trên cái băng đô bị mất có mấy đóa hoa, bên trên có 3 hạt ngọc, nhưng khuyết mất hạt ở giữa, cái băng đô lớp trưởng đang đeo cũng y hệt như vậy. Lúc lớp trưởng đeo cái băng đô đến lớp lần đầu tiên tôi chính là cái đứa lấy viên ngọc ấy chứ ai, lớp trưởng hoa khôi còn lấy ghế đánh tôi nữa cơ mà. Tay tôi vân vê viên ngọc trong ngăn bàn, đầu bất chợt nghĩ đến đôi mắt bất lực và cái mùi hôi chiều hôm ấy. Trịnh Thu Mai dịch

Nếu bạn thấy bài viết hữu ích đừng quên dành tặng tác giả 1 like nhé ^^!

Bài viết đã được bảo vệ bản quyền bởi:

Content Protection by DMCA.com
Group: Chia sẻ tin tức Weibo24h

Group chia sẻ tin tức Wibo24h

Admin: Trần Ngọc Duy

Trang Facebook của admin

Group: Hội Tự Apply học bổng Trung Quốc

Group chia sẻ, hướng dẫn, hỗ trợ tự Apply học bổng Trung Quốc

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容