Quyền lực trong tay những kẻ nhỏ bé!

Quyền lực trong tay những người nhỏ bé?

Đừng bao giờ coi thường những người không có quyền lực trong cuộc sống, vì đôi khi họ cũng có thể quyết định số phận của bạn.

Lôi Hạ là một người giúp việc toàn thời gian được con trai của Lý Tuấn thuê về chăm sóc anh. Cô ấy là người chịu trách nhiệm chính về chế độ ăn uống và cuộc sống hàng ngày của Lý Tuấn.

Lý Tuấn vừa nghỉ hưu và khi ấy anh ấy chưa cần người chăm sóc. khi anh ấy còn đi làm, ngày nào cũng phải tiếp đón khách, nên việc tăng ca và uống rượu là điều đương nhiên. Tuy nhiên vài tháng trước, Lý Tuấn đột nhiên bị tăng huyết áp và đột quỵ, để lại di chứng liệt nửa người ở chân phải và sau đó anh trở thành một người đàn ông bại liệt.

Con trai của Lý Tuấn đi vắng quanh năm và anh ấy không thể chăm sóc cha mình, vì vậy anh ấy đã thuê một người giúp việc chính là lôi Hạ đến chăm sóc cho cha mình.

Lôi Hạ đã làm giúp việc hơn mười năm, cô nói về Lý Tuấn rằng:

-“Tôi chưa bao giờ thấy một người keo kiệt như vậy.”

Lý Tuấn- vì tính chất công việc của mình, anh ta đã hình thành thói quen chỉ lợi dụng người khác và không bao giờ cho người khác nhận bất kì điều gì. Chính vì vậy trong mắt anh ta chỉ coi mối quan hệ giữa anh và Lôi Hạ là mối quan hệ giữa người sử dụng lao động và người lao động, và mặc nhiên anh ta không bao giờ dành cho Lôi Hạ một sự ưu ái nhất định.

Còn Lôi Hạ, trong những tháng phục vụ Lý Tuấn tuy không thể coi là hoàn thành tốt công việc một cách hoàn hảo nhưng cô ấy đã luôn cố gắng làm hết sức mình. Mặc dù trong lời nói, Lý Tuấn có coi thường cô nhưng cô cũng không coi trọng việc đó.

 Một tháng trước, tin dữ đến từ gia đình Lôi Hạ, con trai cô bị tai nạn ô tô khi đang trên đường đi học về và được cấp cứu ở bệnh viện. Cô vội vàng gọi điện cho Lý Tuấn để giải thích sự việc, rồi thu dọn hành lý và tức tốc về nhà trong đêm.

May mắn thay, một tuần sau, con trai của Lôi Hạ đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm và được chuyển đến khu bệnh viện đa khoa. Mặc dù tình hình hiện tại con trai cô đã ổn hơn, nhưng điều khiến cô lo lắng là khoản chi phí khổng lồ phải trả cho ca phẫu thuật, chi phí y tế hàng ngày và nhiều khoản chi tiêu lớn nhỏ khác nhau. Với tình hình khó khăn như hiện tại, Lôi Hạ đành phải miễn cưỡng cho con trai ở lại bệnh viện một mình và nhanh chóng quay trở lại với công việc, vì cô rất cần công việc này để có thể chi trả viện phí.

Lúc này, Lý Tuấn đang ngồi trên ghế tựa, tay cầm ấm chà rót nước. 

– “Rầm” một tiếng.

Lôi Hạ mở cửa bước vào nhà, Lý Tuấn thấy vậy đặt cốc chà xuống, lạnh lùng chế nhạo: 

-“Tôi tưởng cô không đến nữa? Tôi đang định thuê người mới.”

 Lôi Hạ lúng túng giải thích:

– “Ông chủ, tôi xin lỗi. Những ngày qua con trai tôi phải cấp cứu ở bệnh viện, nên tôi đã quay lại trễ 2 ngày. Tôi xin lỗi ông.”

Nói xong, cô quỳ xuống và cúi đầu thật sâu.

Tuy nhiên, Lý Tuấn không đồng ý:

 -“Hmmm, cô xin nghỉ 5 ngày, bây giờ đã là ngày thứ 7 rồi.” 

-“Ông chủ, tôi xin lỗi. Ngay sau khi con trai tôi vượt qua cơn nguy kịch, tôi đã gấp rút chạy tới. Chậm hai ngày này, ông hãy trừ lương của tôi 6 ngày theo quy định.”

 -“Hai ngày? Cô có biết tôi đã lỡ bao nhiêu việc không?” 

Lý Tuấn lớn tiếng kêu lên:

– “Tiền lương tháng này của cô không còn nữa.”

 Lôi Hạ nghe thấy vậy đã không kiềm được hai hàng nước mắt:

-“Ông chủ, tháng này tôi đã làm việc 20 ngày …”

 Lý Tuấn ném chén trà xuống đất dữ dội, “bốp” một cái, chén trà bị vỡ tan. Hắn quát lớn:

 -“Tôi không đồng ý!”

Lôi Hạ run lên vì sợ hãi, không dám nói thêm gì, nước mắt trải dài, rồi lặng lẽ nhặt từng mảnh vỡ bỏ vào thùng rác.

Lôi Hạ cảm thấy lỗi của cô không lớn đến vậy, nhưng cô ấy chỉ có thể chấp nhận thực tế. Cô ấy cần công việc này, và người con trai trên giường bệnh của cô cần thuốc.

Chỉ cần cô nghĩ đến sức khỏe con trai mình ngày một tốt lên thì dù bất công thế nào cô cũng có thể chịu đựng được. Như người ta đã nói, may mắn là vô song, và bất hạnh không bao giờ đơn độc.

Cô quay lại với công việc được một tuần thì trong khi đang nấu ăn, cuộc điện thoại gọi đến cô lại nhận được tin dữ:

-“Đứa trẻ bị tái phát và bác sĩ đang cố gắng cấp cứu, tính mạng của nó có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào”.

Khi biết tin, cô ấy lập tức ngồi sụp xuống đất, khóc. Bát đĩa trong bếp kêu ken két và hòa vào tiếng khóc của cô.

– “Có chuyện gì vậy?” Lý Tuấn nghe thấy tiếng kêu và bước vào bếp.

Lôi Hạ nhanh chóng đứng dậy và giải thích lý do cho anh. Cô nói cô phải nhanh chóng trở về nhà để chăm sóc con trai mình, đồng thời cô xin nghỉ việc luôn.

– “Hôm nay rời đi? Được, vậy cô về đi.” Lý Tuấn lạnh lùng nói.

– “Ông chủ, làm ơn hãy giải quyết tiền lương cho tôi được không? Tôi cần tiền gấp.” 

Lôi Hạ vừa khóc vừa cầu xin. Cô biết sẽ rất khó cầu xin Lý Tuấn trả lương cho cô.

 Anh ta nhếch mép nói:

 -“Lương? Cô còn muốn tiền lương sao? Cô còn nghĩ đến lương sao?”

 Lý Tuấn nói tiếp:

– “Thôi đi, cô tính toán lại đi. Cô đã nghỉ làm hai ngày rồi, lương tháng này hết rồi phải không?”

Lôi Hạ biết anh đang nói về lần cuối cùng cô xin nghỉ phép, vì vậy cô gật đầu bất lực.

– “Bây giờ, cô nói hôm nay cô rời đi, chính là tự nguyện xin nghỉ việc. Đây được tính là cô đơn phương xé bỏ hợp đồng. Không yêu cầu cô bồi thường thiệt hại cho tôi là được rồi. Cô còn muốn tiền lương sao?” Lý Tuấn nói.

Lôi Hạ hoàn toàn chết lặng khi nghe những lời này. Dù biết Lý Tuấn keo kiệt nhưng cô không ngờ anh ta lại vô liêm sỉ như vậy.

– “Ông chủ, tôi không còn cách nào khác. Con tôi đang nằm viện và rất cần tiền. Ông có thể suy nghĩ lại và cho tôi xin một ít tiền lương không?” Lôi Hạ cầu xin.

– “Không. Tôi không có tiền!”

– “Đi đi, đừng khóc lóc van xin ở đây. Tôi không muốn nhìn thấy cô”.

Lý Tuấn nói xong liền quay lại phòng làm việc trên lầu hai. Tuy nhiên chân anh ta vẫn khập khiễng, bước từng bước lên cầu thang rất khó khăn. Lúc này Lôi Hạ không bỏ cuộc và tiếp tục van xin:

– “Ông chủ, làm ơn.”

Lý Tuấn tức giận quay lại, không ngờ, do di chuyển quá nhiều và bị liệt nửa người bên chân phải, cơ thể anh đột ngột mất thăng bằng lăn xuống cầu thang dài, hơn nữa đầu anh đập mạnh xuống nền đá hoa cứng ngắc, chảy nhiều máu.

Tại thời điểm này, ý Tuấn do cơn đột quỵ trước đó nên trong vài tháng qua sức khoẻ đã suy giảm rất nhiều, vì vậy cơ thể làm sao có thể chịu được một cú sốc như vậy, và lập tức anh rơi vào trạng thái bất tỉnh. 

Mặc dù Lôi Hạ đã làm công việc giúp việc nhiều năm, và cô đã quen với việc chứng kiến những cảnh bất tỉnh của người già. Nhưng nhìn thấy lý Tuấn trong tình huống như vậy, cô vẫn còn sợ hãi và không khỏi sửng sốt.

Cô nhìn Lý Tuấn đang bất tỉnh trên mặt đất, tay không ngừng run rẩy, nhưng điều cô nghĩ đến không phải là Lý Tuấn đã bất tỉnh, mà là cậu con trai đang được cấp cứu, và chi phí y tế đều đặn. Lúc này, trong đầu cô hiện lên một ý nghĩ kinh hãi:

– “Nếu Lý Tuấn chết, đứa con trai anh ta không biết sự thật chắc chắn sẽ giải quyết lương bình thường.”

Ý nghĩ khủng khiếp này khiến cô đổ mồ hôi, và cô cảm thấy băn khoăn và đấu tranh tư tưởng. Thật ra, cô không phải không cứu được, mà là vì người cần cứu trước mặt cô cách đây mấy phút lại từ chối cứu con trai cô. Cô cắn chặt môi, cả người không ngừng run rẩy.

Cô không chạy đến đỡ lý Tuấn chứ đừng nói đến việc gọi điện thoại khẩn cấp. Thay vào đó, cô quay người đi về phía bếp, chân cô như được bao bọc bởi một tảng đá to lớn, mỗi bước đi thật nặng nề và mỗi bước đi đều rất vất vả.

Sau khi vào bếp, cô đóng cửa cẩn thận. Khi cánh cửa đóng hoàn toàn, cô liếc nhìn ra bên ngoài theo khe cửa, lau nước mắt trên mặt, tiếp tục nấu những món ăn còn dang dở.

Hai giờ sau, cảnh sát nhận được tin báo và tức tốc đến nhà của Lý Tuấn, sau khi bác sĩ pháp y khám nghiệm thi thể Lý Tuấn, anh ta viết vào cuốn sổ: “Mất máu quá nhiều đã dẫn đến cái chết.”

Trên ghế sô pha, Lôi Hạ khóc lóc nói với viên cảnh sát lập biên bản: “Nếu tôi không đóng cửa trong khi nấu ăn, tôi sẽ có thể nghe thấy tiếng ông chủ ngã xuống, và anh ta sẽ không … Huhu!”

Trích:三千短篇故事集三千雪瓣
Dịch: Sad!!!
© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容