LÀM SAO ĐỂ CON TRAI VÀ CON GÁI KHÔNG CÒN MƠ HỒ VỀ NGƯỜI MÌNH THÍCH NỮA? ( Phần 1/5 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————-
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

Nguồn : https://www.zhihu.com/question/308871102/answer/2148991840

——————————-

LÀM SAO ĐỂ CON TRAI VÀ CON GÁI KHÔNG CÒN MƠ HỒ VỀ NGƯỜI MÌNH THÍCH NỮA?

Trên chuyến tàu điện ngầm số một, qua một trạm dừng, đây là một tuyến tàu điện ngầm nổi tiếng ở Thượng Hải, với phong cảnh rất đẹp, dường như có rất nhiều người nghe danh mà đến đây, nhưng đối với tôi mà nói thì tôi cũng đã quen với khung cảnh bình thường nơi đây, tôi đã suy nghĩ rất nhiều và quyết định viết ra câu chuyện này để làm kỉ miệm.

Cậu ấy là bạn cùng lớp đại học của tôi, thậm chí chúng tôi còn cùng họ Y, số thứ tự của chúng tôi cũng có sự liên hệ với nhau, có thể  đó là lý do mà chúng tôi ở lại đây để học, xung quanh cũng có rất nhiều bạn học cũ, điều này luôn khiến tôi ảo tưởng như tôi đang học cấp ba, cho nên tôi cố gắng giảm thiểu tần suất về nhà.

Tôi cũng háo hức muốn gặp gỡ những người bạn mới. Nhưng có lẽ may mắn và sức lực của tôi không được tốt lắm, vừa vào năm học tôi rất nhiệt huyết đến phỏng vấn tham gia ở rất nhiều câu lạc bộ, cuối cùng thì khi lên sân khấu tôi lại không nói được gì cả, tất cả đều trượt…

Ngày 18 tháng 12, tôi lại chuẩn bị tham phỏng vấn một lần cuối, thì thật không may là cậu ấy cũng đăng ký tham giao buổi phỏng vấn đó, còn có một cậu nam sinh khác tên L, cho nên ba đứa chúng tôi đã quyết định sẽ cùng nhau đi phỏng vấn, bởi vì kí túc xá cho sinh viên năm nhất của chúng tôi nằm ngoài khuôn viên trường, cho nên con đường đến trường của chúng tôi rất xa. Trước đây chúng tôi không mấy thân nhau, cho nên trước khi đi cùng nhau tôi thật sự sợ rằng chúng tôi sẽ ngại ngùng, nhưng bất ngờ là trên đường đi chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện rất vui vẻ, đó cũng là lần đầu tiên tôi nói nhiều đến như vậy, trước đó tuy học cùng lớp nhưng chúng tôi gần như không hề giao lưu với nhau, kể cả khi làm việc nhóm cũng vậy, ấn tượng duy nhất về cậu ấy là việc cậu ấy mời cả lớp uống trà sữa trong ngày sinh nhật của mình. Sau khi trò chuyện và đi hết một đoạn đường thì đã đến nơi phỏng vấn, chúng tôi bắt đầu khoảng thời gian chờ đợi dài dẳng, chúng tôi đứng dựa ở góc tường và đợi hơn một tiếng đồng hồ, đợi đến nỗi chân đều tê hết cả… Tôi khom lưng chống hai tay xuống đầu gối thở dài, cậu ấu cũng chợt khom lưng xuống nhìn tôi cười rồi hỏi: “Đứng mệt rồi à?”

Chân mày của cậu ấy thật đẹp, khuôn chân mày rất đẹp dù chưa từng qua cắt tỉa, có thể là do chân mày của tôi khá thưa và màu rất nhạt, nên tôi đặc biệt ghen tị những người có chân mày rậm. Ánh mắt của cậu ấy rất sáng, lúc chúng tôi chưa quen nhau, cậu ấy luôn luôn đội nón, vốn dĩ đầu của cậu ấy đã nhỏ rồi lại đội thêm một cái nón nữa nên trông lại càng nhỏ hơn, có một lần vào lớp tôi vô cùng ngạc nhiên khi thấy cậu ấy vừa đội nón vừa đeo khẩu trang, từ khi nào mà lớp chúng tôi lại có một cậu bé có đôi mắt đẹp như vậy chứ?

Tuy rằng rất là buồn nôn nhưng tôi không tin là vạn năm trong một nháy mắt, nhưng mà trên thế giới này có thể thật sự có mấy năm trong một nháy mắt nhỉ?

Cuối cùng cũng tới lượt chúng tôi phỏng vấn, nhưng mà chúng tôi lại bị chia ra rồi, hai người bọn họ ở một nhóm trước mặt tôi, tôi chỉ có thể lẻ loi đi vào một mình, lượt bớt quá trình phỏng vấn, vẫn như cũ rối tinh rối mù, bởi vì con m* nó phỏng vấn bằng tiếng anh… hu hu, tôi mất hết ý chí nhận lấy kẹo sữa hình thỏ đại bạch mà họ cho tôi, nhưng vì đeo niềng răng ăn không dễ nên tôi đã từ chối nhận, ở trong thang máy, cậu ấy lại hỏi tôi cói muốn ăn không, tôi nói: “Nếu tôi không thể cắn được thì tôi có thể ngậm nó trong miệng phải không?” Cậu ấy đáp: “Ừ”, rất lâu rồi không được ăn thỏ đại bạch, thật ngọt.

Trên đường trở về kí túc xá phải đi qua mấy cây đèn giao thông, chúng tôi đang điên cuồng phàn nàn về cuộc phỏng vấn vừa rồi, không chú ý rằng có một chiếc xe tải lớn chạy qua, đột nhiên tôi cảm thấy gáy tôi bị nhấc lên rồi tôi bị kéo sang bên phải, sau đó cậu ấy xuất hiện bên trái của tôi, cậu ấy còn nói: “Đi bên phải đi.”
Có lẽ là tôi còn quá ít kinh nghiệm, hoặc có lẽ là do tôi quá dễ dàng có hảo cảm với một ai đó, cũng có thể có cả một vạn lý do, nhưng không cần phải tìm lời bao biện bởi vì ngay lúc đó tôi đã thực sự rung động, và tôi cũng chưa từng nhĩ đến khoảnh khắc rung động đó sẽ đem đến điều gì cho tôi trong tương lai.

Sau ngày hôm đó, tôi bắt đầu chú ý đến cậu ấy, cậu ấy cũng là một sinh viên ở địa phương giống như tôi, nhưng cậu ấy không được tính là người bản địa, chúng tôi sống ở rất gần nhau, nếu đi bộ chậm rãi thì chỉ cần mười mấy hai mươi phút là có thể đến đó rồi, cậu ấy biết chơi piano, nhưng đã rất lâu rồi không chơi nữa. Sửa lại chuyên ngành thứ hai, thích gõ một chút mật mã, giả vờ bị ép buộc, chạy vài bước, và chơi bóng rổ, đặc biệt thích uống trà sữa, nhưng lại gầy ăn mãi mà không mập, tuy gầy nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy yếu đuối.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容