“QUÁ ĐỖI NGỌT NGÀO” – TIỂU THUYẾT NGỌT NGÀO (PHẦN 8)

Dỗ thì dỗ.

Noel sắp đến rồi, tôi mua ít len, học theo mọi người đan đan móc móc, bụng bảo dạ sẽ tặng cho Kỷ Trầm nhân dịp Giáng sinh, cũng coi như thể hiện tôi là người “chung tình”.

Nhưng đan khăn khó quá, tôi đan xong rồi mà cũng không thể định hình được cái khăn như thế nào, cầm khăn trong tay suy nghĩ hồi lâu, có nên tặng không nhỉ? Xấu thế này, hay thôi?

Cơ mà nói đi nói lại thì đây cũng là cái khăn đầu tiên mà chính tay tôi đan, thôi không tặng nữa, để làm kỷ niệm vậy?

Tôi đi mua một cái khăn mới màu xanh đen, đẹp lắm, rồi tôi gói đẹp đẽ để trong ngăn bàn, đợi đến noel sẽ tặng cho Kỷ Trầm.

Sáng sớm tinh mơ tôi dậy chải chuốt tóc tai, còn tiện tay make-up nhè nhẹ, đeo balo, lòng vui phơi phới chạy vào lớp, bất ngờ thay, xung quanh chỗ tôi vây kín người.

Tò mò đi đến, toàn là người muốn tặng quà cho Kỷ Trầm.

???

Trong lòng kiểu hỏi chấm hỏi chấm luôn ý, tôi tức: “Nhờ tí đi nào, sắp vào giờ rồi, tôi biết hôm nay ngày lễ, các bạn đều muốn tặng quà, cơ mà xếp hàng được không các bạn êi, đừng làm trật tự lộn xộn thế chứ?”
“Qùa?”

Tiếng Tạ Thanh vọng ra giữa đám đông, đám người tự động rẽ sang hai bên, Tạ Thanh mỉm cười, đặt một cái hộp lên bàn Kỷ Trầm:

“Đây là đồng hồ cơ giới hạn số lượng mà đợt trước cậu xem đây, tớ phải nhờ nhiều người lắm mới mua được đấy, cậu xem xem có thích không.”

Đám người dần tản, chỉ còn Tạ Thanh cười bẽn lẽn.

Kỷ Trầm chưa nhìn đã đáp: “Cầm lấy đi”

Tạ Thanh mặt cứng đờ, có chút không tin: “Kỷ Trầm, đây là kiểu cậu thích nhất mà? Cậu còn chưa xem qua nữa?”

Kỷ Trầm ngẩng đầu, nhìn một cách lười nhác: “Giờ không thích nữa rồi.”

Tạ Thanh còn định nói gì nữa nhưng tiếng chuông vào giờ vang lên ngắt lời, cậu ta tức tối trở về chỗ ngồi, tôi che miệng cười thầm.

Vố này đánh cũng mạnh quá đấy Kỷ Trầm,

Kỷ Trầm quay sang nhìn tôi, đuôi mày nhếch nhẹ: “Qùa của tớ đâu?”

Tôi chớp chớp mắt: “Nhiều người tặng cậu như thế, cậu còn hỏi tớ làm gì? Tớ chẳng chuẩn bị gì đâu.”

Kỷ Trầm gật đầu, nhìn ngăn bàn của mình.

“Tớ không cần quà của họ.” Tớ muốn của cậu cơ.

Kỷ Trầm không nói vế đằng sau, bởi vì cậu sớm nhìn thấy có một chiếc hộp to to để trong ngăn bàn Đường Khả rồi. Đấy không phải quà cho cậu, chẳng lẽ là quà của Trịnh Vọng?

Tan học, tôi trấn tĩnh bản thân, mày làm được mà Đường Khả, có mỗi việc tặng khăn thôi mà! Mày chắc chắn sẽ làm được!!!

Cổ vũ tinh thần xong, tôi thò tay vào ngăn bàn lấy cái hộp quà đó tặng cho Kỷ Trầm.

“Đây, quà của cậu.”

Cậu ấy nhận lấy rồi nhìn ngang nhìn dọc: “Không phải cậu nói không chuẩn bị gì à?”

“Thế cậu có lấy không? Không lấy thì đưa đây”, dứt lời, tôi vươn tay định giật lại thì cậu ấy né người.

Tôi hụt người suýt bổ nhào xuống đùi cậu ấy. Cậu ấy cúi đầu, mắt đầy ánh cười.

Tôi chưa thấy Kỷ Trầm như thế này bao giờ cả, ôi say mê quá đi.

Đột nhiên tiếng Trịnh Vọng vang lên: “Đường Khả, cậu làm gì vậy?”

Tôi bò dậy, cúi đầu: “Có làm gì đâu.”

Trịnh Vọng nhấc mày, mắt tia thấy tôi lấy cái khăn tự đan xấu xí từ trong balo ra: “Đường Khả, đây là quà hôm qua cậu bảo tặng tớ à? Ôi, còn là tự đan cơ đấy! Cảm động quá!”

Tôi…

Quà tôi định tặng Trịnh Vọng chỉ là một câu chúc thôi mà!

Kỷ Trầm nhìn khăn tôi tự đan trong tay Trịnh Vọng rồi lại nhìn chiếc khăn đẹp đẽ trong một cái hộp được gói cẩn thận, cười nhạt.

“Của tớ là mua, còn của cậu ấy là tự đan?”

Trịnh Vọng cười đắc ý: “Haiz, không sao, tớ không chê đâu”

Nói xong Trịnh Vọng choàng khăn lên cổ, cười mờ ám: “Ấm quá, cảm ơn Khả Khả.”

Kỷ Trầm đứng phắt dậy bỏ đi, tiết tự học tối cũng không đến.

Chắc chắn là tức điên lắm rồi.

Đợi mãi mới tan học, tôi ôm hộp quà vội vàng chạy đi tìm.

Gọi điện thoại cậu ấy không nghe, lòng như lửa đốt.

Cuối cùng sau n lần gọi điện thì cậu ấy cũng bắt máy.

“Cậu ở đâu?”
Cậu ấy im lặng một lúc mới đáp: “Sân bóng rổ”

Cúp máy, tôi chạy như bay đến tìm, đúng là ở sân bóng rổ thật.

Cậu ấy ngồi trên ghê, người đầy mồ hôi, áo khoác cởi ra để bên cạnh, chân giẫm trên bóng, nhìn dáng vẻ, hình như đã chơi bóng của buổi tối.

Tôi đưa hộp quà cho cậu ấy, cậu quay đi: “Tớ không cần.”

Tôi cúi người xuống, nhẹ nhàng hỏi: “Sao không cần?”

“….Dựa vào đâu mà của tớ là mua?” Cậu ấy nói lí nhí.

Tôi vừa tức vừa buồn cười, sao Kỷ Trầm ghen mà cũng đáng yêu thế nhờ?

Tôi xoa đầu cậu ấy, nhìn chăm chú: “Khăn mà Trịnh Vọng cầm cũng là của cậu đấy.”

“Tớ không tin.”

Tôi xoa ấn đường, kể cho cậu ấy từ đầu tới cuối câu chuyện.

“Cậu đã hiểu chưa Kỷ Trầm? Hai cái khăn đều là của cậu đấy.” Nói đứt cả hơi cậu ấy mới vui vẻ gật đầu.

“Thế cậu đi lấy cái khăn đấy về đây đi.”

“Cậu có rồi còn gì nữa? Cái đấy xấu lắm, cậu định làm gì?”

Kỷ Trầm tránh mặt: “Đồ của tớ, xấu cũng là của tớ.”

Ôi ông tổ nhỏ của tôi ơi, vẫn phải dỗ nữa à!

“Được rồi, được rồi, mai tớ lấy về cho, đừng ghen nữa nhá?”

Hình như bị tôi nói trúng tim đen, Kỷ Trầm đỏ cả hai tai: “Cậu…cậu nói cái gì thế? Tớ đâu có ghen.”

Tôi cười: “Rồi, không ghen, vậy xin hỏi bạn Kỷ Trầm, sao lại một mình bỏ tiết ra đây đánh bóng? Không phải là tâm trạng không tốt à? Muốn xả à? Vậy thì tại sao tâm trạng lại không tốt nhỉ?”

Kỷ Trầm đứng dậy, nhìn vào mắt tôi, nhẹ nói: “Bởi vì đồ của mình bị người khác tương tư mất rồi.”

“Đồ này…ý là nói tớ á?” Tôi dè dặt hỏi.

Kỷ Trầm nhìn tôi hồi lâu: “Cậu nói xem?”, mắt đắm đuối nhìn.

Mặt tôi đỏ rần rần, quay người định rời đi: “Về thôi, muộn rồi.”

Kỷ Trầm kéo tay tôi lại, tôi quay lại đối diện với cậu ấy, tôi lùi về sau một bước, cậu ấy vươn tay ôm lấy eo tôi làm tôi không chạy đi đâu được nữa.

Im lặng một lúc, cậu ấy ghé sát lại, nhìn đôi mắt thâm trầm ấy, tôi lắp bắp:

“Kỷ….Kỷ Trầm, đây là…trường học!”

Cậu ấy “ừm” một tiếng rồi tiến đến gần hơn.

Tim đập ngày càng nhanh, tôi không dám nhìn thẳng vào mắt cậu ấy, Kỷ Trầm cuốn hút quá, tôi không đỡ được, trời ơi!

Nhìn thấy môi cậu ấy sắp chạm vào mình, tôi nhắm tịt mắt lại, qua hồi lâu thì nghe thấy giọng cậu ấy cười, tôi hé mắt.

Đôi mắt bình thường lạnh nhạt ấy giờ đầy ý cười, môi hơi cong.

Cậu ấy vươn tay vuốt mái tóc ngắn của tôi, giọng dịu dàng.

“Để tóc dài đi Đường Khả, tớ thích ngắm.”

….

“Được.”

Từ hôm đó, hai chúng tôi như xích lại gần nhau. Cậu ấy cười nhiều hơn, mỗi lần nhìn tôi, đuôi mắt đều cong cong.

Tôi vẫn chọn học tự nhiên, Kỷ Trầm hỏi tại sao. Tôi cười đáp: “Vì muốn làm bạn cùng bạn của cậu tiếp.” Vì mỗi ngày đều được nhìn thấy cậu, vì thích cậu nên tớ tiếp tục cố gắng.

Trịnh Vọng cũng chọn học tự nhiên giống như tôi, cậu ấy nghĩ gì, tôi biết nhưng tôi không còn tâm tư nào để nghĩ đến cái khác nữa. Vì tôi thích Kỷ Trầm, đó là tất cả, còn Kỷ Trầm ngày nào cũng nhắc nhở tôi học hành.

“Đường Khả, tớ muốn cậu…đi Bắc Kinh với tớ.” Đây là lời cậu ấy nói.

Thế nên tôi phải cố gắng hơn nữa, vì để được xuất hiện trong kế hoạch tương lai của Kỷ Trầm.

Tạ Thanh vẫn thỉnh thoảng đến làm phiền nhưng mỗi lần đều bị Kỷ Trầm lạnh lùng trừng mắt ngầm đuổi.

Tưởng chừng mọi chuyện sẽ êm đẹp nếu không có chuyện đó xảy ra, tôi sẽ ở bên cạnh Kỷ Trầm, cùng nhau học đại học, cùng nhau làm việc, cho đến khi cậu ấy không cần tôi nữa.

Năm cuối cùng của cấp 3, nhờ Kỷ Trầm giúp đỡ mà tôi đã vươn lên top10, đây là một kỳ tích, mọi người đều nói tôi vốn thông minh, Kỷ Trầm chỉ cần nhắc một chút là tôi hiểu liền.

Nhưng chỉ có tôi mới biết, mọi chuyện không như thế.

Ngày nào tôi cũng vùi đầu học đến 3 4 giờ sáng. Tôi không thông minh, chỉ là tôi muốn đi Bắc Kinh cùng với Kỷ Trầm.

Sức khỏe cuối cùng cũng không chịu được nữa rồi, tôi ăn không tiêu, vả lại dạo này mỗi lần làm đề tôi đều rất mệt, càng ngày càng “tự kỷ”.

Tôi bắt đầu không thích nói chuyện nữa, ngày nào cũng làm đề từ sáng tới tối, sau rồi mẹ tôi thấy không ổn liền đưa tôi đi bệnh viện kiểm tra.

Trầm cảm nhẹ.

Cầm kết quả tôi thật sự không biết làm như thế nào, sao có thể mắc bệnh trầm cảm được chứ?

Chỉ sau một đêm, mẹ tôi dường như già đi rất nhiều, bố ngồi đăm chiêu hút thuốc cả buổi tối.

Ngày hôm sau, bố vứt điếu thuốc, đứng phắt dậy: “Chỉ là trầm cảm thôi mà, chữa!”

Mẹ vuốt tóc tôi, lặng lẽ lo lắng: “Khả Khả, tóc dài rồi, nên cắt thôi.”

Tôi ngước lên nhìn, mắt rơm rớm: “Con sẽ chữa bệnh, nhưng mẹ ơi, không cắt tóc có được không?”

Bởi vì Kỷ Trầm nói, cậu ấy thích tóc dài.

Cũng đang trong thời gian gấp rút cho kỳ thi đại học nên bố mẹ quyết định đợi tôi thi xong rồi bàn tiếp.

Tôi lại đi học, giả vờ như mình rất vui vẻ, gặp người nào cũng cười toe toét, đến cả Nhan Đình cũng không phát hiện, thế mà Kỷ Trầm lại có thể nhận ra.

Trên đường về, cậu ấy ngăn tôi lại, mắt đối mắt hỏi tôi,  có phải đang giấu cậu ấy chuyện gì không.

Tôi cười: “Tớ làm gì có chuyện gì giấu cậu chứ, nghĩ gì thế, không có gì đâu.”

“Sao tớ cứ cảm thấy dạo này cậu hơi khác.”

“Thật sự không có chuyện gì cả.”

“Đường Khả…., hình như cậu càng ngày càng cách xa tớ rồi.”

Lúc nói câu này, mắt Kỷ Trầm hơi cụp, giọng cũng vô cùng thấp.

Tôi như chực khóc.

Kỷ Trầm, lần này, tớ phải đẩy cậu ra xa thật rồi.

Bệnh càng ngày càng trở nặng. Để bản thân thoải mái một chút, ngày nào 10 giờ tôi cũng lên giường đi ngủ, nhưng lăn qua lăn lại vẫn không thể nào chợp mắt được. Có lúc tôi ngửa mặt lên nhìn trần nhà, cứ như vậy cả một đêm dài. Càng ngày tôi càng trở nên khác người.

Thậm chí, tôi đã từng tự rạ,ch tay tự tử. Đến khi giật mình, cúi đầu xuống thì vết rạ.ch đã nổi má.u rồi, tôi vội vứt con da.o, cả người run lên bần bật.

Sao tôi có thể rạ.ch tay thế này?

Cuối cùng, không thể đợi đến ngày thi, bố mẹ tôi quyết định đưa tôi đi Bắc Kinh, đến bệnh viện tốt nhất, nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho tôi.

“Mẹ, có thể cho con thêm thời gian không? Chỉ một ngày thôi ạ.”

====

Còn tiếp

Nguồn: https://www.zhihu.com/question/446148942/answer/1852717872

Trần Thị Kiều Trang (@csqz93) dịch.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容