Lời dối gian chân thành

Tuổi trẻ của chúng ta, có phải đã đôi lần yêu, đôi lần buông bỏ và cũng đã đôi lần dang dở. Rồi mặc cho dòng đời xô đẩy, mang người ta thương đến bên cạnh một người nào đó. Chẳng phải mình. 

Có một chút buồn, một chút đau, một chút tổn thương, và tiếc nuối chẳng thể đếm hết được. Không hiểu sức mạnh ở đâu mà bản thân có thể vượt qua hết những cú sốc tinh thần như vậy. 

Rồi có lần, chúng ta chạm mặt nhau trên phố, thấy người ta tay nắm tay với một người khác, một người không hề biết đến sự tồn tại của người đối diện phía bên kia đường. Em đọc ở đâu đó, 1 đoạn văn nói rằng: sẽ có những cảm xúc thật lạ mà lúc yêu nhau chúng ta không thể nào biết được. Nào là bồi hồi, xốn xang, xúc động. Vậy mà có đôi người chẳng đọng lại chút cảm xúc gì giống như thể gặp lại một người đã từng quen, đã từng gặp, đã từng bước qua đời nhau như một sứ mệnh được sắp đặt sẵn. Rồi ra đi, rồi vô tình gặp lại. Chỉ vậy thôi. 

Ừ thì ” Yêu một người là chỉ cần nhìn thấy người ấy hạnh phúc, cho dù người mang lại hạnh phúc ấy không phải là mình”. Nhưng chỉ khi gặp được một người nào đó, yêu họ, không có được họ và bao nhiêu thứ hờn ghen dâng lên vô cớ mà mình chẳng có thứ quyền đó, em mới biết rằng câu nói đó là câu nói giả dối nhất cuộc đời này.

Người nói lên câu nói đó mà chẳng chút mảy may cảm thấy đau lòng chỉ có thể là khi ở hai trạng thái: một là không yêu,không tồn tại bất kỳ thứ cảm xúc nào về tình yêu, hai là đang biện hộ một cách vụng về cho tình yêu không hồi đáp. Cho đi thì đau mà lấy lại thì chẳng đành lòng.  Đó là một nỗi đau mà chúng ta không thể nào diễn tả được bằng lời nói, nhưng lại có thể nghe được bằng những âm thanh không lời. Nỗi đau không lên tiếng nhưng lại thấu tận tâm can.

Có những đêm, mưa lớn kèm theo chút gió mùa nhẹ kéo về, thở dài vẫn là cách em tự an ủi vỗ về bản thân mình. Rõ ràng em không hề chọn cô đơn, mà cô đơn vẫn tự đến tìm em. Đôi khi, bản thân em cảm thấy so với việc điên cuồng yêu thương một ai đó thì em cảm thấy bản thân hiện tại vẫn rất ổn, tự do và độc lập. Nhưng… Đôi khi cũng thật bất ổn. 

Ổn vì em cảm thấy mình không nhất thiết phải dựa dẫm vào ai đó mới có thể sống tốt được. Còn bất ổn có lẽ khi em nhìn những người xung quanh có đôi có cặp, vô tình lại cảm thấy có chút ghen tị. 

Trải qua bao nhiêu tổn thương, em đã trưởng thành hơn rất nhiều. Em không còn là cô gái ngây thơ dễ tin vào một lời hứa, dễ nguôi ngoai vì một câu xin lỗi, dễ mơ mộng lạc trong những câu chuyện tình yêu ngôn tình rồi cuối cùng nhận cho mình những bài học thật đắt giá. Em của hôm nay vẫn nhớ như in mọi thứ của hôm qua, chỉ là không còn đem quá khứ áp đặt lên tương lai. Co rúm vào một góc để suy nghĩ về tình yêu đã cũ, bản thân em đã quyết đoán hơn, không còn cố chấp như trước nữa. 

Em vây giờ vẫn có thể khóc, chỉ khác là những giọt nước mắt đó sẽ dành cho những người mà em cảm thấy thật sự xứng đáng mà thôi.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容