Kinh nghiệm khi có một loli cùng bàn là gì? ( Phần 1 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
—————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

Nguồn : https://www.zhihu.com/question/324964565/answer/1801318102?fbclid=IwAR1A3kjG1_QnycVG8L3iXip27q_MZ3modr2esbOkYMe-NYvB-67-Hq8MHKk

——————————

Ba năm cấp ba tôi đều ngồi cùng bàn với cô ấy 

Cô ấy cao 158, cân cô ấy chưa bao giờ vượt qua 100 cân 

Trước không to, sau hơi vểnh

Màu da trắng nõn, khuôn mặt  mềm mại

Chát phát, nhu thuận 

Tôi cho 8 điểm diện mạo 

Tính cách rộng rãi (chỉ đối người quen) 

Tiếng nói chuyện vĩnh viễn nho nhỏ, nhẹ nhàng 

Một thời gian, bởi vì quân sự mà cô ấy cắt tóc ngắn. Khi đó tôi chỉ thích tóc dài, buộc đuôi ngựa nên cũng không chú ý tới cô ấy 

Sau khai giảng sau cô được phân đến ngồi cùng bàn tôi.

Đến nay tôi vẫn nhớ rõ cô xách theo cặp sách

Dùng một tay khác che nửa khuôn mặt, tầm mắt nghiêng về phía tôi

“Nhưng…. Có thể cho tớ đi vào không……” 

Cô ấy ngồi bên cạnh tôi 

Ánh mắt trong lúc lơ đãng bị cô ấy hấp dẫn 

“Xin… Xin đừng nhìn chằm chằm vào tớ……..” 

Lúc này tôi mới phản ứng lại, vội dời ánh mắt 

Từng người chúng tôi yên lặng thu dọn đồ đạc 

Tan học, tôi ngồi ở trên chỗ ngồi đọc tiểu thuyết 

Tôi có thể cảm giác được tầm mắt cô ấy không ngừng nhìn về quyển sách của tôi

“Cậu cũng thích xem tiểu thuyết hả?” 

“Ừm!” 

Tôi đột nhiên nói khiến cô ấy hoảng sợ, đầy mặt đỏ bừng, gật đầu 

“Đã xem Mật Mã Bí Ẩn chưa?” 

“Nghe… Nghe nói qua…….” 

Ta gật đầu, lấy quyển đầu tiên từ trong ngăn kéo ra đưa cho cô ấy

“Tớ xem vài lần rồi, hơi cũ, không chê thì cầm xem đi, rất có ý nghĩa” 

Cô ấy yên lặng nhận tiểu thuyết, an tĩnh đọc 

Cứ như vậy, trừ việc cho cô ấy mượn sách đọc ra, chúng tôi gần như không nói chuyện 

Thẳng đến học kỳ hai chúng tôi vẫn ngồi cùng bàn như cũ 

“Hai người họ hoàn thành nhiệm vụ ban đầu của việc ngồi cùng bàn phi thường tốt. Cũng thường xuyên giúp nhau trong việc học, mọi người phải học tập hai người họ” 

Chủ nhiệm lớp nói vậy trong buổi họp lớp 

Vì thế, hai chúng tôi đứng song song trên bục giảng nhận khen ngợi 

Chẳng qua tôi ngẩng đầu, cô ấy cúi đầu 

Sau đó cô ấy bắt đầu tìm tôi tán gẫu 

Chúng tôi nói chuyện học tập, trò chuyện tiểu thuyết, chòm sao

Cô ấy nói càng ngày càng nhiều, cũng bắt đầu chia sẻ cho tôi rất nhiều bí mật 

“Cùng ăn cơm hả? Hôm nay tớ mang theo đồ nhà làm” 

Cô ấy kinh ngạc nhìn tôi lấy ra một hộp cơm thật lớn từ cặp sách ra 

“Tay nghề mẹ tớ rất tốt. Đến đây, nếm thử đi” 

Cô ấy đỏ mặt nhận lấy chiếc đũa tôi đưa 

Há miệng nhỏ ra ăn

“Ngon… Ăn ngon quá!” 

Một cục thịt kho tàu của mẹ làm dễ dàng bắt được trái tim thiếu nữ 

Từ ngày đó bắt đầu, mỗi ngày giữa trưa có thêm một thiếu nữ cùng tôi ăn cơm trong phòng học. Một cái học kỳ nhanh chóng trôi qua

Cao nhị, chúng tôi bắt đầu phân ban 

Kiểm tra kết thúc, cô ấy hơi thấp thỏm 

Nhìn cảm xúc cô ấy chùng xuống thì tôi đã biết cô ấy phát huy không đủ 

“Không sao, lần này tớ cũng làm không tốt” 

Cô ấy không ngẩng đầu, nói: “Cậu đừng an ủi tớ, cẩn thận, đừng hạ thấp bản thân không được vào ban cao” 

Có kết quả thành tích, hai chúng tôi song song vào ban bình thường 

“Đã nói cậu đừng hạ thấp bản thân!” 

Cô ấy đứng ở trước bảng công bố thành tích, hung hăng đánh hai đấm trên lưng tôi 

“Không sao mà, dù sao ban bình thường cũng vẫn học được đấy thôi” 

Cô ấy tức giận, ném tay tôi ra, đi một mình 

Khai giảng, tôi thấy cô ấy ở cửa ban mới 

Trên mặt cô ấy xuất hiện kinh hỉ như tôi

“Vậy mà chúng ta lại ở cùng một ban” 

“Ai ngờ cùng một ban với cậu……” 

Cô ấy quay đầu đi, làm bộ không tình nguyện 

Dáng vẻ khiến cho bật cười 

Chủ nhiệm lớp mới đứng ở trên bục giảng, để chính chúng tôi chọn chỗ ngồi 

Các bạn học khác đều là nam sinh ngồi cùng nam sinh, nữ sinh ngồi cùng nữ sinh, chỉ có hai chúng tôi không hẹn mà cùng mà ngồi ở chỗ ngồi đầu tiên bên phải 

Khi ngồi xuống, khó khăn lắm mới phát hiện mọi người đều dùng ánh mắt vi diệu nhìn chúng tôi 

Chủ nhiệm lớp mỉm cười với tôi  ️ 

Tôi hoàn toàn quen thuộc kiểu mỉm cười này 

Nói lại, bởi vì lớp mới nên không có nhiều người quen

Cô ấy khá sợ người lạ nên ngay cả đi WC cũng phải kéo tôi đi cùng 

Còn thường xuyên cùng tôi hơn bất kỳ ai 

Chúng tôi cùng học tập, cùng xem tiểu thuyết, cùng ăn cơm, cùng tan học 

Giữa chúng tôi cũng càng thêm ăn ý 

Chúng tôi vẫn luôn duy trì một quan hệ vi diệu 

Ai cũng không có ý làm quan hệ tiến thêm một bước 

Tất cả hành động giữa chúng tôi đều vô cùng tự nhiên 

Cô ấy sẽ thuận tay giúp tôi lau đi hạt cơm trên khóe miệng

Tôi sẽ tự nhiên giúp cô ấy sửa lại kiểu tóc tán loạn 

Ăn ý trong lòng hiểu rõ mà không nói ra thẩm thấu vào sinh hoạt của nhau từng chút một 

Tôi dần phát hiện, thì ra cô ấy chỉ tới vai tôi nên có thể thoải mái mà dựa vào người tôi 

Tôi từ từ phát hiện thì ra người con gái ôm lấy tôi từ phía sau thế nhưng cũng có chút độ cong mềm mại 

“Hôm nay mang theo thịt kho tàu cậu thích nhất” 

“Tuyệt quá!” 

Cô ấy gấp không chờ nổi, cầm lấy chiếc đũa duỗi về phía cục thịt kho tàu lớn nhất

“Đó là đũa của tớ……” 

“Thì có sao đâu” 

Cô ấy nhai thịt kho tàu trong miệng, nói không chút để ý 

“Còn nhớ rõ chuyện lần trước cậu đồng ý với tớ không?” 

“Phụ đạo cậu tiếng Anh hả?” 

“Tan học nhớ kỹ phải về nhà với tớ đó” 

“Được, vừa lúc có đoạn thời gian không ăn cánh gà chiên Coca mẹ cậu làm” 

Tôi nhìn khuôn mặt non mềm của cô ấy, không nhịn xuống duỗi tay véo 

Cô ấy phồng mặt như cá nóc nổi giận

Ăn xong, cô ấy dọn dẹp hộp cơm

Tôi cầm tiểu thuyết, lẳng lặng nhìn 

Cô ấy đột nhiên ngồi vào trong lòng ngực tôi, lấy đầu nhỏ dùng sức dụi vào cằm tôi 

“Cậu đọc đến đâu rồi?” 

“Bọn họ tìm được đến Huyền Không Tự” 

“Tớ cũng vừa đọc đến đó! Cậu cho tớ xem trước, giúp tớ thắt bím tóc” 

Cô ấy ngang ngược vô lý đoạt sách của tôi,

Đặt thun buộc tóc tuần trước tôi thang cô ấy vào lòng bàn tay tôi

“Được rồi” 

“Thật nhanh!” 

“Làm việc này phải nhanh” 

“Thật xấu!!!” 

Tôi hơi xấu hổ nhìn bím tóc trên đỉnh đầu cô ấy như của bà ngoại

“Được rồi, xấu thì xấu” 

Cô ấy hất tóc, tiếp tục chuyển lực chú ý về lại tiểu thuyết 

Tôi nhẹ nhàng đặt cằm trên đầu cô ấy, cùng xem với cô ấy 

Một lát sau, tôi phát hiện cô áy không lật trang 

“Ngủ rồi hả?” 

“Tớ buồn ngủ quá……” 

“Vậy ngủ đi” 

“Ngủ trưa……” 

Cô ấy đặt sách xuống, dịch chuyển trong ngực tôi, tìm một tư thế thoải mái 

Sau đó không hề nhúc nhích

“Ngủ ngon”

———————————

Cày xong rồi, đừng hối(Vui vẻ điên mất)

Mời bạn đón xem phần sau ở blog

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容