Có câu chuyện đáng sợ nào mà bạn đã từng trải qua chưa?(5/6)

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Nhưng khi con gái tôi ra đời, ngày ngày một lớn lên, nhu cầu càng ngày càng nhiều, cứ nghĩ đến việc hàng ngày chỉ có mình và con gái ở bên nhau, con gái ở đây cũng ít bạn bè nữa thế là tôi quyết định đưa con về quê, dù sao thì ở đâu cũng như nhau, cũng là chỉ một mình tôi chăm con mà thôi, đi về quê thì ít nhất con cũng có bạn có bè để chơi cùng.

Sau khi bàn bạc với chồng, chồng tôi tuy là không nỡ nhưng mà cũng vẫn phải đồng ý, nếu như quyết định về quê thì đi tìm nhà trọ để thuê trước đã, quê chúng tôi ở gần biển, tôi muốn thuê một căn phòng ở gần biển, bên mối giới đã dẫn tôi đi xem nhà, đây là một trong hai tòa nhà cao tầng trong khu biệt thự, nằm ở rìa thành phố, phía trước là biển, phía sau là núi. Căn phòng ở tầng thứ 15, đứng ở phòng khách là có thể nhìn thấy núi và biển, nằm nửa người trên giường là có thể nhìn qua cửa sổ, nhìn thấy biển trời mênh mông, phòng ăn cũng vậy, vừa nấu ăn cũng vừa có thể ngắm núi ngắm biển. Đây là căn phòng đầu tiên tôi ở khi tôi đến thành phố này, tôi rất thích căn phòng này. Thế là tôi đã đóng tiền phòng, ký hợp đồng thuê luôn. Mang một chút đồ nhu yếu phẩm đến thế là ở luôn.

Tôi là kiểu người chỉ cần đồ dùng của con gái đầy đủ là tốt rồi, nhu cầu cuộc sống của tôi thì không cao lắm. 

Bởi vì đang nuôi con nhỏ cho nên tôi yêu cầu vấn đề vệ sinh và an toàn rất nghiêm ngặt. Đây cũng là một lý do mà tôi lựa chọn thuê căn phòng này đấy, tuy là nơi này ở hơi xa trung tâm thành phố, nhưng mà tiểu khu này khá an toàn, đi vào cửa cần quẹt thẻ, đi vào thang máy cũng cần quẹt thẻ, còn hàng ship, ship đồ ăn, ship nước thì không được đi vào, có chút phiền phức, nhưng mà như vậy mới an toàn, ngoài người dân ở đây ra thì căn bản là không có người ngoài vào được đây cả.

Thông thường thì ban ngày tôi chăm con, làm việc nhà, buổi tối thì nhân lúc con gái đi ngủ thì bắt đầu viết bài, viết báo. Một hôm, khi tôi đang chăm chú viết bài thì đột nhiên một người đàn ông xa lạ đứng gõ cửa phòng tôi, hắn ta đọc số phòng của tôi và yêu cầu tôi mở cửa, dọa tôi sợ mất mật.

Tôi nhớ lại em gái ở gần khu vực này, cho nên khi thuê phòng, tôi đã đưa cho em ấy một chiếc chìa khóa, mỗi lần em ấy đến là có thể trực tiếp mở cửa đi vào luôn, thế nên đàu tiên tôi loại trừ được khả năng người ngoài đó là em gái tôi, trừ em gái tôi ra thì tôi không còn quen ai ở thành phố này nữa.

Tim tôi đập mạnh liên hồi, tôi tưởng tượng ra đủ mọi tình huống có thể xảy ra, cũng như những phương pháp giải quyết tình huống, ví dụ như gọi điện thoại cho chồng, nhưng mà nước xa không cứu được lửa gần, hay là gọi điện thoại cho em gái nhỉ, nhưng mà vào cái giờ này thì chắc là em ấy đã ngủ rồi, hàng ngày em ấy đi ngủ lúc 10h30’, đúng giờ hơn cả đồng hồ báo thức luôn.

Với cả, tôi căn bản là không dám phát ra bất cứ âm thanh nào, căn phòng này cũng là căn chung cư mới, còn chưa kịp lắp kính mắt mèo, chồng tôi mới chỉ dùng giấy và băng dính để che đi mắt mèo thôi.

Lúc này, tôi nghe thấy tiếng cạy lớp băng dính che mắt mèo ở ngoài cửa phòng, cả người tôi run bần bật, tôi vội vàng tắt đèn đi, cả căn phòng tối mịt lại, tiếng cạy băng dính hình như cũng dừng lại rồi, tôi bỏ xép lê ở chân ra, ngồi xổm người xuống, rón rén đi vào nhà bếp, cầm lên một con dao, doa thái rau, dao gọt hoa quả đều cầm hết, chuẩn bị đi vào phòng ngủ, tôi muốn ở bên cạnh con gái mình, bất luận đêm nay có chuyện gì xảy ra tôi cũng phải bảo vệ con gái mình bằng được.

Khi tôi từ nhà bếp đi vào phòng ngủ thì tiếng cạy băng dính dán mắt mèo lại bắt đầu vang lên, lần này thì rõ ràng không phải là dùng tay cạy nữa mà là dùng công cụ để cạy rồi, bởi vì, rất nhanh sau đó, tôi đã nghe thấy tiếng miếng giấy che mắt mèo rơi xuống đất. 

Tôi đã nằm liệt người xuống dưới cửa phòng ngủ rồi, Tôi nghĩ mình nên kéo mấy thứ đồ nặng như bàn ghế vân vân để chống cửa, nhưng mà tôi không dám, mà tôi cũng không có nhiều sức lực đến vậy đâu. Điều tôi lo lắng hơn là, lỡ như tôi làm ra tiếng động lớn quá, con gái tôi mà tỉnh dậy, nó khóc lên thì tôi không dám tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra tiếp theo đâu…

Mắt mèo bị cạy ra rồi, tia sáng ôn hòa từ ngoài hành lang chiếu rọi vào trong nhà, tôi nhìn vào tia sáng ấy, không phải là tia sáng hy vọng, mà là tia sáng ghê sợ.

Lúc này, trong đầu tôi bỗng nhiên xuất hiện lại khung cảnh tôi ngủ với bà ngoại hồi còn nhỏ, nhà bà ngoại là kiểu nhà cổ Tứ hợp viện, tường nhà rất thấp, cũng vào một đêm, một tia sáng đèn pin chiếu từ ngoài vào trong nhà, bà ngoại vội vã đánh thức tôi dậy, sau đó ra hiệu bảo tôi không được phát ra âm thanh.

Sau đó, bà ngoại ôm tôi đứng ở cửa nhà chính, bà bảo tôi quay mặt ra sân gọi to lên rằng: “Chú ơi, chú ơi, cháu buồn tè, chú lấy cho cháu cái bô với.”

Nhưng mà lúc đó chú tôi không có ở nhà đâu, sau sự việc ấy, tôi đã hiểu rằng bà ngoại đã dùng chiêu phô trương thanh thế, tức là muốn để tôi kêu lớn tiếng cho người bên ngoài kia nghe thấy, để cho người ta hiểu nhầm là trong nhà có người đàn ông lực lưỡng… Quả nhiên, không lâu sau, ánh đèn pin liền biến mất.

 Tôi nghĩ lúc này mình có nên giả vờ một chút không? Nhưng mà thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi thì còn tác dụng không? Hồi còn trẻ, tôi không biết sợ là gì, bà ngoại bảo tôi kêu thì tôi kêu, thế mà lúc này tôi lại run như cầy sấy, nếu như mà tôi kêu lên một tiếng run rẩy thì chẳng khác nào là giấu đầu lòi đuôi, lạy ông tôi ở bụi này à?

Nhìn con gái đang say giấc nổng, tôi cũng không dám mạo hiểm, tôi ngồi dựa vào cửa phòng ngủ, nửa người dựa vào tường, để dao thái rau ở chỗ thuận tay nhất, nhét cái kéo vào trong túi áo, tay thì nắm chặt con dao gọt hoa quả.

Tôi sờ lấy cái điện thoại, điều chỉnh nó về chức năng im lặng, sau đó nhắn tin cho chồng, đầu tiên là nói với anh ấy rằng đừng gọi điện thoại cho tôi, đừng gọi video call, chỉ cần nhắn tin là được rồi.

May là chồng tôi vẫn chưa ngủ, anh ấy lo lắng hỏi tôi có chuyện gì vậy? Tôi cũng không trả lời anh ấy ngay, mà nói qua tình hình cho anh ấy hiểu, còn các bạn hỏi tại sao tôi lại nhắn cho chồng mình thì tôi cũng không biết tại sao nữa, chỉ là bản năng mách bảo tôi nên làm như vậy mà thôi.

Sau đó tôi đem toàn bộ tin nhắn của tôi gửi cho chồng gửi lại cho em gái. Không biết là bao nhiêu phút trôi qua rồi nhưng mà em gái vẫn không trả lời tin nhắn của tôi, quả nhiên là em ấy đã đi ngủ rồi.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容