Bắt cóc buôn bán phụ nữ đáng sợ cỡ nào? ( Phần 18/22)

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

“Hôm nay con còn thấy Mã Liên với Mã Cường chơi!”

Tôi ngưng cười, tôi cau mày hỏi: “Con thấy ở đâu? Con dám nói xạo thì chú đập chết con đó!”

40.

Tiểu Ngưu Bưu bị bộ dạng hung dữ của tôi dọa sợ, nó lùi về sau một bước, nhưng vẫn cứng miệng nói: “Thì ở rừng cây sau thôn á, lúc con đi bắn chim thì thấy!”

Tôi không còn tâm trí để cãi vã với Tiểu Ngưu Bưu nữa, tôi quay đầu chạy về nhà, tức giận muốn điên lên.

Lúc tôi vừa chạy đến sân vườn thì đã nghe thấy tiếng mắng chửi của chị dâu, lòng tôi lại càng thêm nặng trĩu, tôi đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy chị dâu đang nắm tóc của mình, chị ấy như một con dã thú đang phát điên vậy, cứ than vãn không thôi.

“Liên Liên nó…”

Nhìn cảnh tượng trước mắt lại có nghe thêm lời của Tiểu Ngưu Bưu, tôi không thể không chấp nhận hiện thực tàn khốc này!

“Chị dâu, chị đi với tụi em, cứ như vậy mãi thì Liên Liên sẽ xong đời đó!”

Tôi nắm chặt vai của chị dâu, Liên Liên cũng chạy qua ôm chị ấy, miệng nó liên tục gọi mẹ, lúc này chị dâu mới hoàn hồn trở lại, sau đó chị ấy ôm chầm lấy liên liên đau khổ khóc lên.

“Liên Liên, là mẹ không chăm sóc tốt cho con, đều là lỗi của mẹ!”

Mẹ con hai người khóc rất thảm, Tú Nghiên cũng khóc theo, tôi tức giận hét lớn.

“Bây giờ không phải lúc để khóc, mau tranh thủ thời gian rời khỏi chỗ này rồi nói!”

41.

Chị dâu không thể tha thứ, chị ấy cứ luôn miệng nói muốn đi tìm hung thủ báo thù, sau khi biết được Mã Cường đã làm thế với Liên Liên, chị ấy tức giận đến run người, những khóa xích bị chị ấy run tạo ra tiếng leng keng,

“Mã Cường! Mày là tên súc sinh trời đánh! Tao muốn giết chết mày!”

Tuy rằng tôi sớm đã biết là anh ấy làm, nhưng vẫn không kìm được đấm tay vào tường, đùng một cái, cái đầu khớp tay bị xước một lớp da. Tú Nghiên liền chạy đến ngăn tôi lại chửi tôi bị điên!

Tôi hít sâu để bản thân bình tĩnh lại, không thể báo thù dược, nếu như chị dâu thật sự vác dao đi đấm chết anh họ, vậy thì Liên Liên sẽ thành trẻ mồ côi mất, tôi khuyên chị dâu bình tĩnh trở lại, nhiệm vụ cấp bách bây giờ là rời đi, đừng để Liên Liên nhớ đến chuyện này nữa.

Chị dâu đã khóc rất lâu, đến khi sức cùng lực kiệt, chị lại than vãn nói: “Chị quá ngây thơ rồi, chị tưởng Mã Cường vẫn còn chút nhân tính, sự thật đã chứng minh chị đã sai rồi, nó thật sự không bằng súc sinh!”

Cuối cùng chị dâu cũng đồng ý với kế hoạch bỏ trốn, buổi chiều khi bác gái về thấy tôi với tú nghiên ở nhà, bác ấy trách chúng tôi sao về mà không nói sớm một tiếng, sau đó nhìn thấy chị dâu bị trói lại, bác ấy liền giải thích với tú nghiên, chị dâu có vấn đề về thần kinh, có thể phát bệnh bất cứ lúc nào. Ban ngày ở nhà không có ai sợ chị ấy sẽ đi căn người ta, nên mới trói lại, nói xong thì bác gái liền lấy chìa khóa mở xích ra, rồi lại bảo chị dâu đi rửa rau.

42.

Trong lòng tôi mừng thầm, vốn dĩ đang suy nghĩ xem nên làm thế nào để mở khóa, bác gái ngại tú nghiên sẽ nghĩ nhiều, liền vô tình giúp đỡ chúng tôi.

Cũng không biết là anh họ đã đi đâu rồi, lúc ăn cơm tối xong anh ấy vẫn chưa về, tôi bảo Tú Nghiên lén lút liên hệ với Tần Phong, anh ta là bạn hồi đại họ của bọn tôi, sau khi tốt nghiệp thì đã mua xe, tôi muốn anh ta lái xe xuyên đêm đến để giúp đỡ, tôi sợ trong thôn có tay mắt của trưởng thôn, tới lúc đó ngồi xe đò cũng bị bắt thì hỏng rồi.

Tôi nói chuyện phiếm với bác gái, tạo cho Tú Nghiên một cơ hội để gọi điện thoại, rất nhanh sau đó, cô ấy đã quay lại phòng, lén lút giơ tay làm dấu ok với tôi, tôi thở phào nhẹ nhõm, an tâm với kế hoạch chạy trốn trong đêm nay rồi.

Đến mười giờ đêm, anh họ mới say xỉn quay về, nhưng anh ấy lại không uống nhiều, tôi thầm thấy tiếc nuối, nếu như anh ấy uống say thì đỡ phiền rồi.

Tất cả mọi thứ đều rất bình thường, bác gái đi ngủ sớm rồi, anh họ mượn chuyện có chút say mà chửi hai mẹ con chị dâu, sau đó mới leo lên giường ngủ, tôi với tú nghiên đã chuẩn bị xong cả, đợi động tĩnh phía chị dâu thôi.

Lúc mơ màng thì tôi ngủ mất tiêu, lúc bị Tú anghiên gọi dậy thì đã hai giờ sáng,

“Hành động được rồi!”

Tôi nhanh chóng tỉnh táo lại, nghe thấy tiếng chị dâu mở cửa, tôi mới cẩn thận bước ra ngoài, tôi ôm Liên Liên đang ngủ say trong tay, bí mật đi trước dẫn đường cho mọi người đến đầu thôn.

“Tần Phong đã đợi sẵn rồi, chúng ta phải tranh thủ thời gian!”

Sau khi thành công trốn khỏi thôn, tôi vui vẻ nói thế, lúc đi ven đường núi tầm ba dặm, đột nhiên có một tia sáng lóe lên ở đối diện, tốc độ lái xe rất nhanh, nhưng một bên là vực thẳm, một bên là vách núi cheo leo, bốn người chúng tôi căn bản không trốn đi đâu được.

Mời các bạn đón xem phần sau ở blog.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容