Trong tình yêu, kẻ không có được tình yêu chính là người thứ ba! (1/3)

Kẻ không có được tình yêu chính là người thứ ba.

Đôi khi ta vì sự quan tâm ân cần của một người mà ngộ nhận, rồi lún sâu vào thứ tình cảm ấy không thể dứt ra. Đến một ngày, khi tận mắt nhìn thấy người ấy san sẻ sự quan tâm cho những người con gái, khác mới cay đắng nhận ra rằng mình chẳng phải nữ chính trong truyện ngôn tình. Mình chỉ là một kẻ không con bao giờ có được tình yêu trọn vẹn từ một người.

Không phải vì cô đơn mới nhớ anh…

Bài hát cất lên khi tôi còn chưa kịp gập chiếc ô sũng nước xuống, mưa càng lúc càng nặng hạt, hắt thẳng vào hiên quán cafe nơi tôi trú vội. Mưa ào ạt tới mức chiếc ô nhỏ của tôi không chịu nổi nữa, đành phải chạy vộ vào hiên cà phê bên đường để trú tạm.

Bạn nhân viên có cái nón nhỏ màu đỏ trên đầu ngó ra, gợi ý mời tôi vào trú tạm. Nhưng thôi, tôi gật đầu kèm nụ cười thân thiện, khéo léo từ chối bảo mình đứng đây chỉ một chút nữa sẽ rời đi.

Thực ra tôi vẫn thích đứng dưới hiên ngắm mưa như thế, nó làm tôi nhớ đến cái cách mà tôi và anh quen nhau. Chỉ là rất lâu rồi, tôi đã không còn cảm giác muốn bắt gặp tình yêu thêm một lần nào nữa. Có những điều đã chẳng thể tìm lại nữa, chẳng hạn như cảm giác lúc đó.

Với tôi giờ chỉ là giấc mơ, một mình đi qua bao cơn bão rồi, thêm một trời mưa lớn cũng không thấy tệ lắm đâu. Hiên cà phê nhỏ có giàn hoa giấy phủ kín 2 bên khung cửa sổ, hệt như Hội An thu nhỏ, thêm những bài nhạc Hoa buồn buồn, dường như khiến người ta chạnh lòng, cùng cái réo rắt của cơn mưa, trong ánh sáng nhạt, bóng cây bên đường chồng lên nhau, đắng cay cũng rùng mình trước những cơn gió mạnh.

Những cánh hoa sũng nước bạc bẽo rơi xuống, tím cả một góc đường. Mưa đêm từng hạt vội vã rơi xuống vỡ tan tành, ngay trước mắt cô gái nhỏ đang đứng hết bên hiên.

Tôi thở dài, vừa nước mặt lên cao một chút, tuyệt đối không để nước mắt rơi. Từ nhủ lòng mình: tôi đã cất hết nỗi buồn vào ngày hôm qua. Tôi cần những ngày bình yên để nghe tiếng mưa không còn chua xót nữa, giống như chiều hôm mấy, ngày tôi gom hết dũng lực quay lưng đi, để lại anh cùng cô gái đó.

Chiều hôm ấy trời mưa rất to, tiếng mưa lúc ấy còn não nề hơn bây giờ nhiều, chỉ là lúc ấy tôi chẳng biết mình cần phải bao bao nhiêu sự bao dung, mới đủ tha thứ cho người đàn ông nhẫn tâm phản bội mối tình 2 năm tươi đẹp. Phải cần thêm bao nhiêu bình tĩnh nữa, mới có thể xem như không có gì.

Tôi đã từng gục trước sự ga lăng của anh vào một ngày mưa nọ. Cũng như má hiên một quán cà phê gần lớp học thêm tiếng Trung buổi tối, hôm ấy lớp học kết thúc trễ, tôi vụng về quên mang ô. Báo hại gần cả tiếng đứng nhũn chân đợi mưa ngớt. Vừa đợi vừa cắm tai nghe hát líu lo theo bản nhạc Hoa trong máy.

Tôi của năm ấy đã từng mê mẩn những câu truyện ngôn tình lãng mạn, mơ về những chàng hoàng tử bước ra từ trong truyện, đẹp đến mê hồn. Nhưng tuyệt nhiên tôi chưa từng một lần mơ mình sẽ là nữ chính trong những câu chuyện đó.

Năm ấy có quá nhiều bộ phim thanh xuân vườn trường đẹp rạng ngời, để những cô gái mơ mộng như tôi thêm phần ảo tưởng, đến mức khi anh cùng chiếc ô xuất hiện trong màn mưa. tôi đã phải khựng lại mất vài giây:

“Thật đẹp trai!”

Tôi đỏ mặt tự lòng mình thốt lên, dường như anh vừa bước ra khỏi cổ tích rồi lại đi lạc vào trái tim tôi. Tôi cứ như một đứa ngốc nhìn theo anh tủm tỉm cười, anh tiến về phía quầy gọi nước, tay vẫn cầm chiếc ô sọc caro màu xanh nhạt. Chiếc áo sơ mi mỏng cùng đôi giày Vans trắng khiến anh nhìn càng nổi bật hơn.

Tobe continued…
Sosad!
© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容