「Truyện」 Có tiểu thuyết nào ngọt đến mức đánh chữ “Cút” không? P7 (Hết)

(…)

Xin lỗi, rốt cuộc vẫn là kéo em xuống nước rồi, khiến em buồn bã đau lòng cùng anh.

Xin lỗi, sau này có một ngày khi anh rời khỏi thế giới này rồi, để lại em một mình.

Xin lỗi, rốt cuộc vẫn là anh ích kỷ, vẫn muốn hết phần đời còn lại của anh, ở bên cạnh em.

Tôi gửi đơn thôi học 1 năm đến trường học. Đối với tôi mà nói, cái gì cũng không quan trọng bằng tính mạng của Tô Ngạn, tôi không dám chắc chắn 100% anh ấy sẽ được chữa khỏi, điều duy nhất tôi có thể khẳng định là…

Tôi nhất định phải ở bên cạnh anh ấy.

Tô Ngạn không có tôi, sẽ không được.

Trạng thái của Tô Ngạn rất tốt, điều trị cũng rất tích cực, điều duy nhất khiến tôi lo lắng đó là không tìm được tuỷ cốt thích hợp trong thời gian này để tiến hành cấy ghép. Những họ hàng ba mẹ của Tô Ngạn cũng đã kiểm tra qua rồi, nhưng đều không tương thích với anh ấy.

Giương mắt nhìn thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, tôi sốt ruột rồi, cũng không quản nhiều đến như thế nữa, bắt đầu sử dụng kĩ thuật hack vào ngân hàng gen ở khắp mọi nơi, tìm tủy cốt thích hợp cho Tô Ngạn.

Trong chớp mắt, 1 tháng đã trôi qua rồi.

Tủy cốt thích hợp vẫn chưa tìm được, nhưng lại đến sinh nhật của Tô Ngạn, đây là lần sinh nhật đầu tiên tôi ở bên cạnh anh ấy. Ở trong phòng bệnh, tôi nhìn khuôn mặt ôn hoà đầy ý cười của Tô Ngạn, trong lòng nhịn không được trở nên chua xót.

Rõ ràng là một thiếu niên tốt đẹp đến như thế, bây giờ lại chỉ có thể mặc đồ bệnh viện, cạo trọc đầu, ngồi ở trên giường bệnh ăn sinh nhật. Trong phòng bệnh ngồi một vài người, tôi, Tô Ngạn, và ba mẹ của anh ấy.

Tôi và dì đem bánh kem đã chuẩn bị trước đến cái bàn nhỏ trước mặt Tô Ngạn, chú thắp đèn cầy thay anh ấy, tắt đèn. Chúng tôi cùng nhẹ nhàng hát bài hát “Chúc mừng sinh nhật” cho anh ấy, trong ánh đèn cầy rõ ràng, tôi nhìn thấy thiếu niên của tôi đang bịt mắt lại, ước một ước nguyện.

Qua mười mấy giây, Tô Ngạn mở mắt, nắm lấy tay tôi thổi tắt nến, chú đi mở đèn. Cho đến lúc này, tôi mới phát hiện, trừ Tô Ngạn ra, mấy người chúng tôi đều đã lệ rơi đầy mặt.

Tô Ngạn nắm chặt lấy tay tôi, khoảnh khắc ngẩng đầu lên kinh ngạc, sau đó giơ tay lau nước mắt thay tôi, ngữ khí đau lòng cùng bất lực: “Mọi người khóc cái gì thế”.

Tôi lắc lắc đầu, nước mắt lại càng rơi nhiều hơn.

Nếu như Tô Ngạn không bị bệnh, chúng tôi lúc này chắc đang ở một nhà hàng lãng mạn nào đó ăn cơm, có lẽ sẽ cùng dạo phố, có lẽ sẽ đi xem phim. Cái người này chắc sẽ kéo tôi đến một góc nào đó của rạp chiếu phim, vừa nói rất thích chị, vừa lén lút bá đạo hôn tôi một cái….

Bất kể thế nào, cũng sẽ không phải là tình cảnh lúc bấy giờ.

Tô Ngạn nhẹ nhàng dỗ tôi 2 câu, cố gắng chuyển rất nhiều chủ đề, bỗng nhiên, ánh nhìn của anh ấy rơi vào chiếc mũ mà tôi đang đội.

“Sao ở trong phòng mà vẫn đội mũ?”

Nói xong, Tô Ngạn thay tôi tháo mũ xuống, nhưng bỗng nhiên hoảng hốt. Không chỉ mình anh ấy, chú dì cũng đồng thời hoảng hốt, ngơ ngác nhìn tôi.

Họ kinh ngạc, là bởi vì tôi không có tóc nữa rồi. Tôi cũng đi cạo trọc đầu. Tôi muốn cùng với Tô Ngạn.

Tôi bị 3 người họ nhìn đến có chút ngại, do đó thấp người xuống ôm lấy Tô Ngạn, ở bên tai anh ấy thấp giọng hỏi: “Có phải là xấu lắm không?”

Anh ấy liều mạng lắc đầu, nhưng một câu cũng không thể thốt ra.

Qua đi rất lâu, Tô Ngạn mới nhẹ nhàng giơ tay ôm lấy tôi, giọng nói rung động dữ dội: “Chị, sao em lại ngốc đến như thế…”

Ngày 18 tháng 5 năm 2020

Tôi vĩnh viễn nhớ cái ngày này, chúng tôi đã tìm được người có tủy cốt tương thích với Tô Ngạn, người đó tên là Trần Bình An, năm nay 37 tuổi, vợ đi với người khác rồi, trong nhà vẫn còn 3 đứa trẻ gào thét đòi ăn.

Vì tình cảnh ép buộc, anh ta đồng ý hiến tủy cho Tô Ngạn, còn ba mẹ Tô Ngạn sẽ cho anh ta một số tiền sinh hoạt phí lớn.

Hôm phẫu thuật, tôi vô cùng căng thẳng, nghiến răng đến nỗi phát rung, không thể thốt nên lời. Ba mẹ của Tô Ngạn cũng như vậy.

Trước khi Tô Ngạn bị đẩy vào phòng phẫu thuật, anh nắm chặt lấy tay của hai người chúng tôi, nhẹ nhàng cười an ủi chúng tôi, nói với chúng tôi đừng sợ, anh ấy rất nhanh sẽ đi ra thôi. Dường như cái người sắp đi vào phòng phẫu thuật không phải là anh ấy, mà là chúng tôi vậy.

Trước khi vào phòng phẫu thuật, Tô Ngạn đột nhiên gọi tôi: “Chị”.

Tôi nhanh chóng trả lời, nắm chặt lấy tay của anh ấy, giọng nói vẫn nhịn không được có vài phần rung rẩy, “Sao vậy?”

Anh ấy nằm trên xe đẩy nhìn tôi, nháy nháy mắt: “Chị, lại đây”.

Tôi nghe lời đi qua, lại đột nhiên bị Tô Ngạn nắm lấy cổ tay, anh ấy hơi dùng lực, cả người tôi liền ngã xuống.

Một nụ hôn mềm mại nhanh chóng giáng xuống môi tôi.

Lúc tôi hoàn thần lại, Tô Ngạn đang nhìn tôi cười, con ngươi đen óng hơi hơi cong lại, thần sắc mềm mỏng, đáy mắt cố gắng thêm vài phần hỉ sắc.

Anh ấy lại nháy nháy mắt với tôi: “Chị, đợi anh đi ra”.

Tôi bất giác gật đầu. Khoảnh khắc Tô Ngạn bị đẩy vào phòng phẩu thuật, tôi nhìn thấy anh đang nằm trên xe đẩy nói bằng khẩu hình với tôi.

Rất dễ đoán ra, anh ấy nói: Anh yêu em.

Tôi ở trong lòng âm thầm hồi đáp, em cũng yêu anh.

Gặp được anh tràn đầy ái tình, nhìn vạn vật thế gian, đều lãng mạn tim rung.

(Phần kết)

Cuộc phẩu thuật hôm đó rất thành công, còn Tiểu Nãi Cẩu của tôi có đủ sự may mắn, sau khi phẩu thuật cấy ghép tủy xong cũng từ từ hồi phục, không có tái phát lại.

Anh ấy đã từng nói sẽ ở bên tôi cả đời, anh ấy đã không thất hứa. Tôi cũng thật may mắn, may mắn vì hiện trường cuộc thi hôm ấy đã nhận ra anh, may mắn vì anh đã vượt qua được.

May mắn rằng, chúng tôi đã tay nắm tay cùng nhau vượt qua, mãi mãi yêu nhau.

Trong chớp mắt, vài năm đã trôi qua, tôi và Tô Ngạn đã tốt nghiệp rồi. Đầu tháng 9, lại là một mùa nhập học, tôi và Tô Ngạn rảnh rỗi không có việc gì làm nên đến trường cũ dạo quanh.

Nhưng…

Tôi chỉ là mới cách Tô Ngạn xa 2 bước mà thôi, đã có cả đống Tiểu Sư Muội năm nhất chạy qua lại, mặt đỏ bừng bừng xin Wechat của Tô Ngạn. Tôi bỗng nhiên phấn chấn tinh thần, ở một bên đứng nhìn xem phản ứng của Tô Ngạn, đối phương là một Tiểu Sư Muội nhỏ nhắn hoạt bát, dễ thương thanh tú đó nha.

Tô Ngạn đã từ chối một cách dứt khoát: “Xin lỗi, tôi có bạn gái rồi”.

Tiểu Sư Muội ngơ ngác một hồi, nhưng vẫn không nỡ từ bỏ: “Chỉ là kết bạn Wechat mà thôi, làm bạn, như thế cũng không được sao?”

Tô Ngạn không trả lời, lại trực tiếp gọi tôi qua. Đi đến bên cạnh tôi, vừa mới giơ tay lên Tô Ngạn đã trực tiếp kéo tôi ôm vào lòng: “Không được, bạn gái tôi lòng nhỏ nhặt, sẽ ghen đó”.

Sư muội kinh ngạc nhìn tôi một cái, nhíu mày chạy đi. Sau khi sư muội rời đi, tôi đẩy đẩy cánh tay Tô Ngạn: “Vừa mới bước vào cửa đã có sư muội tỏ tình với anh, tại sao không có bạn nam nào đến xin Wechat của em?”

Nói xong, tôi bĩu môi: “Là do chân của em không đủ dài, eo không đủ nhỏ, hay là mặt không đủ xinh?”

Tô Ngạn dùng mắt đo lường tôi một cái, không có đáp lại, nhưng lại đột nhiên kéo tôi đi ra khỏi trường.

“Chị…”

Anh ấy nhẹ nhàng gọi tôi, kéo chặt eo của tôi, ép tôi ghì trên cửa, hơi thở nóng hổi giáng xuống bên tai, cánh tay không thật thà nhẹ nhàng nhéo chỗ thịt mềm trên eo tôi một cái. Tôi vừa mềm nhũng vừa ngứa, nhanh chóng giơ tay đẩy anh ấy: “Tô Ngạn!”

Nhưng cái tên tiểu tử này hình như nghe không hiểu sự giận dữ trong ngữ khí của tôi vậy, cười nhẹ trả lời: “Chị, anh ở đây”.

Tô Ngạn nhẹ nhàng hôn lên môi tôi một cái, thấp giọng hỏi: “Chúng ta vào phòng ngủ, được không?”

Tôi định từ chối đó, nhưng, nghe xong ngữ khí mềm mỏng của Tô Ngạn, nhìn thấy gương mặt hiện rõ sự vô tội đó, lời từ chối căn bản là không thể nói ra. Ma sai quỷ khiến, tôi gật gật đầu, còn chủ động ôm cổ anh ấy.

Chúng tôi đã đính hôn rồi, nhưng vẫn chưa từng tiến tới bước này. Tô Ngạn cười nhẹ, cầm tay tôi đi vào phòng ngủ.

Bên cạnh giường.

Tô Ngạn nhẹ nhàng ôm tôi, ấm áp thả tôi lên giường. Tôi có thể nghe thấy tiếng tim đập của anh ấy, cũng có thể ngửi thấy mùi hương chanh dễ chịu trên người anh, nhịp tim tăng tốc từng chút từng chút. Tô Ngạn cầm lấy remote bên cạnh, đóng cửa rèm, cũng tắt đi đèn. Trong phòng bỗng một mảng tối đen, tôi chỉ có thể nhìn thấy mắt anh ấy, gần trong gang tấc, đáy mắt có ánh quang sáng chói.

“Chị, anh bắt đầu đây”.

Tôi còn chưa kịp nói “Được”, nụ hôn của anh ấy đã nhẹ nhàng cẩn thận giáng xuống, khiến tôi gần như không thể hít thở được. Anh ấy cắn nhẹ trái tai tôi, ngữ khí mềm mỏng, giống như lúc đầu, “An Ý, gả cho anh nhé”.

Tôi nhắm mắt, vẻ mặt bất lực, “Được được được, gả gả gả, nhưng anh đừng nói những lời như thế ngay những lúc này!”.

Đỉnh đầu dường như truyền đến tiếng cười thấp của Tô Ngạn: “Chị yên tâm, anh sẽ rất dịu dàng…”
                          (Hết)

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容