CÂU CHUYỆN PHÁ HỦY TAM QUAN NHẤT MÀ BẠN TỪNG GẶP LÀ GÌ? ( Phần 30/34 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

[Sau đây đổi thành ngôi ba]

Lúc này trong biệt thự, Tần Lão và Phạm Kiếm đang ngồi đối diện nhau, Tần Lão cầm chén trà trên bàn lên, nhấp một ngụm rồi nói với Phạm Kiếm.

“Cậu nghĩ cậu ấy phải mất bao lâu mới có thể đạt được như yêu cầu của chúng ta?”

“Tôi nghĩ cần mất khoảng hai năm.”

Phạm Kiếm do dự một lúc rồi nói.”

“Ha ha… Hay là chúng ta cùng nhau đánh cược đi?”

Tần Lão vuốt ve bộ râu trắng của mình và nói.

“Tần Lão, ngài muốn đánh cược như thế nào?”

Phạm Kiếm trở nên hứng thú.

“Tôi cược cậu ấy có thể đạt được yêu cầu của chúng ta chỉ trong một năm.”

Tần Lão nhìn Phạm Kiếm và nói một cách đầy chắc chắn.

“Tần Lão tin tưởng thằng nhóc này như vậy sao? Được, tôi cược với ngài.”

Mặc dù Phạm Kiếm cũng rất xem trọng Tô Phi, nhưng ông ta không nghĩ rằng tôi có thể đánh bại người đó chỉ trong một năm. Sự kinh khủng của người đó, đến nay Phạm Kiếm vẫn rất khó quên, không, có lẽ là mãi mãi không thể nào quên. 

“Vậy thì cứ như vậy đi, hãy lấy tấm Huyền Thiên Bảo Giáp của cậu ra làm đồ đặt cược đi.” 

Nghe Tần Lão nói như vậy, Phạm Kiếm luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

“Không đúng, Tần Lão, chỉ lấy đồ của tôi đặt cược thôi sao? Vậy nếu tôi thắng thì sao?”

“Trong tay tôi không hề có loại bảo bối này, như vậy đi, nếu tôi thua thì tôi sẽ đồng ý với cậu một chuyện.”

Tần Lão cười nói.

“Ngài đây là tay không bắt sói trắng rồi.” 

Phạm Kiếm bất lực nói, nhưng ông ta cũng không hoảng sợ, ông ta không tin rằng Tô Phi có thể đánh bại người đó chỉ trong một năm. 

“Đùng!” 

Một thân cây to lớn ngã xuống, Vương Thiết Sơn ngẩn người nhìn Tô Phi, chỉ trong hai tiếng đồng hồ mà Tô Phi đã luyện quyền kim cang đến trình độ sơ cấp rồi, thật là quá kinh khủng. Phải biết rằng khi Vương Thiết Sơn tự học, phải mất đến hai tuần mới luyện đến trình độ sơ cấp, nhưng mà cho dù có như vậy thì lúc đó ông ta cũng được xem như là một thiên tài rồi. Nếu như Vương Thiết Sơn là thiên tài, thì Tô Phi trong mắt người ta là cái gì? Là yêu quái sao? 

“Hì ~” 

Vương Thiết Sơn hít sâu một hơi, cố gắng ổn định lại tâm trạng hưng phấn, rồi sau đó vờ bình tĩnh nói với Tô Phi: “Ừ, không tệ, học cũng rất nhanh đó, nhưng trong đó có hai chiêu vẫn còn chưa lưu loát, và những cú đấm vẫn chưa dứt khoát.”

Sau sự hướng dẫn của Vương Thiết Sơn, quyền kim cang của Tô Phi đã trở nên thành thạo hơn, và sau khi tập luyện thêm một lúc nữa, Tô Phi đã kết thúc buổi tập buổi sáng của mình.

Sau bữa trưa, Tô Phi bắt đầu mong chờ vào buổi huấn luyện buổi chiều. Bạn nghĩ xem, học ngoại ngữ với một thiếu nữ xinh đẹp và học đấm bốc với một anh chàng thô kệch lạnh lùng, thì cái gì sẽ thú vị hơn, e là dùng đầu ngón chân thì cũng có thể nghĩ ra.

Buổi chiều khi Tô Phi đi tới chỗ huấn luyện, anh nhìn thấy Dương Hiểu Ngữ đang ngồi đó một mình, tóc buộc đơn giản, mặc quần bó và một chiếc áo phông, khiến cho dáng người vốn đã đẹp nay càng hiện ra đường cong hơn. 

“Chào buổi chiều huấn luyện viên Dương.” 

Tô Phi chào hỏi rồi bước tới. 

“Ừ, cậu tới rồi à.” Dương Hiểu Ngữ thấy Tô Phi đi tới, liền mỉm cười gật đầu. 

“Môn này chúng ta học như thế nào?” 

Tô Phi tò mò hỏi.

“Đầu tiên tôi sẽ dạy cậu phát âm và viết trước, sau đó sẽ điều chỉnh dựa theo tình hình học tập của cậu.” 

Dương Hiểu Ngữ nói xong liền lấy sách ra, Tô Phi ngẩn người khi nhìn thấy nó. Vốn dĩ anh cho rằng sẽ có phương pháp tương đối đặc biệt gì đó, nhưng không ngờ rằng cách học tiếng Anh này của anh cũng giống với cách trước đây khi anh đi học vậy, khiến Tô Phi rất thất vọng. 

“Khó chết đi được!” 

Lúc này Tô Phi cảm thấy mình còn quá trẻ, so sánh như vậy thì vẫn cảm thấy buổi huấn luyện lúc sáng vui vẻ hơn, vì dù sao bản thân anh cũng không phải là viện trưởng Trần, học ngoại ngữ không có gì thú vị cả. 

Buổi chiều nhàm chán cuối cùng cũng trôi qua, ngay giây phút Dương Hiểu Ngữ nói kết thúc, Tô Phi như muốn chạy đi ngay. 

“Vẫn là buổi luyện tập tối là tốt nhất.” 

Tô Phi ở trong phòng ôm lấy Dư Khả Hân và thở dài nói. 

Cuộc sống huấn luyện như vậy trôi qua chưa đến một tuần, Tô Phi đã trở nên lười biếng, tuy có chút tiến bộ nhưng thái độ của Tô Phi rõ ràng là từ sự tích cực chủ động học tập ban đầu trở nên học qua loa cho xong chuyện, đã làm lộ ra bộ dạng của một tên lười học một cách sinh động và tinh xảo. 

“Tần Lão, không thể tiếp tục như thế này.” 

Phạm Kiếm hổn hển nói sau khi tìm thấy Tần Lão. 

“Nếu cứ theo phương pháp huấn luyện này của cậu ấy, thì cho dù có đến 10 năm cũng sẽ không thể đạt được mục tiêu của chúng ta.” 

“Sở dĩ cậu ấy như vậy là vì cậu ấy hoàn toàn không biết sứ mệnh mà mình đang gánh vác là gì.” 

Tần Lão trầm mặc một lúc rồi chậm rãi nói.

Mời các bạn đón xem phần sau ở blog.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容