[ZHIHU] Bạn đã từng cảm thấy một khoảnh khắc nào đó vô cùng cô đơn không?

Bạn đã từng cảm thấy một khoảnh khắc nào đó vô cùng cô đơn không

Thành thật mà nói, tôi đã có cảm giác cô đơn này từ lâu lắm rồi.

Khi đứng giữa thành phố, nhìn dòng xe qua lại không ngừng.

Khi nhà nhà sáng dèn, nhưng lại không tìm thấy tổ ấm thuộc về mình.

Khi trời mưa lại quên mang ô, chạy thật nanh về phía ga tàu điện ngầm.

Khi mất ngủ thầm khóc trong đêm.

Thậm chí, khi nhìn thấy đôi mèo nhỏ liếm lông cho nhau, tôi cũng có một cảm giác bất lực.

*

1.

Có người hỏi: “Khoảnh khắc cô đơn nhất là gì?”

Câu trả lời có 20.000 lượt thích là: “Cởi mở khi gặp người thích mình, bạn cứ tưởng đó là thẳng thắn, nhưng thực ra là sự cô đơn”.

Sau này, khi trưởng thành hơn, tôi mới phát hiện ra, phần lớn chúng ta khi trưởng thành sẽ học được cách chấp nhận. Bạn phải chấp nhận sự thất bại bất ngờ xảy đến, bạn phải chấp nhận sự thay đổi của lòng người, bạn phải biết thực ra cô đơn là trạng thái bình thường của cuộc sống.

Trước đây, có một câu chuyện rất nổi tiếng trên mạng: Tôi hỏi mẹ: “Con không kết hôn được không?”, Mẹ trả lời: “Đương nhiên là được, nếu có một ngày, con nhìn thấy nhà nhà sáng đèn, hòa thuận vui vẻ mà có thể nhẫn nhịn không khóc thì không cần kết hôn nữa”.

Nhiều người nói giới trẻ bây giờ càng ngày càng cô đơn, bọn họ không có bạn bè thân thiết thật sự, không có thứ không thể thiếu, không quan tâm đến tình yêu xuất phát từ trái tim, càng không có người muốn gắn bó cả đời.
Thực ra, không phải chúng ta muốn tận hưởng sự cô đơn, mà là chúng ta càng sợ sự thăm dò và thất vọng hơn là chịu đựng sự cô đơn.

Sợ một người đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời mình rồi lại đột ngột biến mất giữa biển người; sợ chấm xanh đang hoạt động biến thành dòng báo hoạt động ba ngày trước; sợ rằng cuối cùng tôi cũng thu hết can đảm dành sự chân thành cho người đó, nhưng lại trở thành một người giữ thì vô vị bỏ thì tiếc dùng để xua tan sự hiu quạnh.

Như Haruki Murakami đã viết trong cuốn “Rừng Na Uy”: “Làm gì có ai thích sự cô đơn, chẳng qua là họ không thích sự thất vọng mà thôi”.

Không phải ta đang tận hưởng sự cô đơn, mà là sợ có được rồi lại mất đi; Sợ bị làm phiền là giả, sợ người đến rồi lại đi thật nhanh mới là thật.

*

2.

Nhưng hai năm trở lại đây, tôi dần dần thích những khoảnh khắc hòa mình vào chính mình như thế này.

Cô đơn và hiu quạnh không giống nhau, hiu quạnh bao hàm sự chán nản, mơ hồ, bối rối, mất kiểm soát, trạng thái này khiến người ta lo sợ. Nhưng cô đơn có thể vẫn tràn đầy sức lực.

Năm ngoái, tôi đã từ bỏ một công việc lương cao, được nhiều người đánh giá là khá tốt, phần lớn nguyên nhân là vì nó đã nuốt chửng cuộc sống của tôi.

Mỗi ngày đi đi lại lại đến các thành phố khác nhau, nhắm mắt lại đã là nửa đêm, mở mắt ra đã phải tất bật với các loại công việc. Đem theo quầng thâm mắt, còn phải mỉm cười giao lưu với đủ loại người, cho dù bạn muốn hay không.

Đám đông có vẻ sôi động, khung cảnh như rất náo nhiệt, nhưng thực tế bạn không thể nghe thấy tiếng nói của mình khi ở trong đó.

*

3.

Nửa đêm, đột ngột bật dậy trên giường khách sạn, thu dọn hành lý, bàn giao công việc, nộp lá đơn xin nghỉ việc đã viết từ rất lâu trước đó.

Từ biệt đồng nghiệp cũ, đặt tấm vé sớm nhất đến phía nam, nghe câu hát “cứ đi về hướng nam” của Cao Hổ, đột nhiên sợ dây căng trong đầu hai mươi tư tiếng đồng hồ đứt ra, có thứ gì đó lăn xuống, thấm ướt khẩu trang của tôi.
Vào lúc đó, tôi bắt đầu nhận ra rằng cuộc sống của mình không nên như vậy.
Trong ba tháng đó, tôi không đi làm, phỏng vấn hay sự đãi ngộ gì cả, mà chỉ ở một mình.

Đọc sách, nghe nhạc, du lịch, học tập, nếm những món ăn ngon, xem một bộ phim không viên mãn, xếp hàng hai tiếng đồng hồ chỉ để đợi cốc trà sữa đã muốn uống từ lâu, để cảm nhận những hạnh phúc nhỏ nhặt trong cuộc sống.

Khi nụ cười trở lại trên khuôn mặt tôi, khi tôi có thể dễ dàng cảm nhận được sự hạnh phúc chỉ bằng một cây kem, bởi vì tình cờ đọc được một câu nói hay là rơi nước mắt, dần lấy lại được khả năng cảm nhận được sự hạnh phúc, tôi mới tìm một công việc bản thân yêu thích và một người quan trọng trong cuộc đời.

Cũng chính sau đó, tôi phát hiện ra, cô đơn thực sự là một điều tốt.

Nó cho phép chúng ta thử trò chuyện với chính mình, lắng nghe trái tim mình, làm theo suy nghĩ của mình, tích lũy sức mạnh trong những thăng trầm của cảm xúc, để có được một khoảng thời gian trong đời vui vẻ không cần lý do.

Thực ra, theo một nghĩa nào đó, cô đơn đồng nghĩa với tự do.

Điều này tương tự như những gì ông Lâm Thanh Huyền đã viết trong sách: “Sự cô đơn tỉnh táo trong cơn tuyết, tốt hơn nhiều so với sự bối rối hiu quạnh trong đám đông náo nhiệt”.

Những người có thể làm cho chính mình hạnh phúc, yêu bản thân vô điều kiện, có khả năng yêu và được yêu, tràn ngập sự mong đợi và hy vọng vào ngày mai, sẽ giống như những ngôi sao sáng trên bầu trời, không hề sợ cô đơn.

Trong cuộc sống này, có rất nhiều khoảnh khắc cô đơn, hy vọng chúng ta có thể học được cách trò chuyện với cô đơn, bắt tay làm bạn với chính mình.
_____________________

Bài viết được dịch bởi  缘月无声 – Duyên Nguyệt vô Thanh

Vui lòng không reup và sao chép bản dịch dưới mọi hình thức!

图片[1]-[ZHIHU] Bạn đã từng cảm thấy một khoảnh khắc nào đó vô cùng cô đơn không?-Weibo24h.com

Facebook


Youtube

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容