Bạn thân! (2/3)

BẠN THÂN.

Bạn thân! (1/3) – Weibo24h.com

Chắc tôi cũng đã một mình được cả năm trời và rồi cũng đến lúc giáo viên gặp tôi nói chuyện. Tôi đã kể vấn đề của mình.

Người ta giả tạo hay em giả tạo? Người ta lừa em hay em tự lừa mình dối người?”.

Cô giáo đã hỏi tôi như thế đấy. Tôi đã cố gắng bào chữa cho mình nhưng rồi tôi rơi vào một dòng suy nghĩ khác. Có thể tôi sẽ là người sai nếu thế giới này vốn dĩ là như thế, dối trá, xấu xa, lợi dụng lẫn nhau,…Có thể lắm chứ, biết đâu tôi thực sự đã sai. Hoặc mọi chuyện vốn không tệ như tôi nghĩ, thứ tôi nhìn thấy chỉ là một mặt của vấn đề, họ vẫn tốt, họ vẫn chân thành đối đáp với nhau. Nhưng tôi vẫn chọn cô đơn làm bạn, như đã nhắc, là do tôi sợ, sợ bị một người mình chân thành đối đáp mà lại làm mình tổn thương, tôi sợ mình sẽ mở lòng với một kẻ sẵn sàng bán tôi đi nếu được giá!

Song, tôi biết sâu tận đáy lòng mình vẫn có ngọn lửa âm ỉ cháy, chờ ai đó mang chân thành đến sẽ bùng lên mãnh liệt! May mắn thay, tuy đợi lâu một chút nhưng người ấy đã đến, một người lạ đã từng quen, gọi như thế có đúng không nhỉ?

Sau này trưởng thành rồi nhưng tôi vẫn không quên vài suy ngẫm của bản thân ngày ấy.

Những người bạn giống như cân đường và hộp sữa thường được mua cùng nhau dùng mang đi thăm người ốm. Nếu một ngày ra quán, đường đã hết, chỉ còn sữa, vậy cũng đừng buồn quá, chúng ta có vô vàn sự lựa chọn khác. Hoặc ngược lại, chỉ còn đường, sữa hết rồi, vậy cũng cũng đừng quá bi quan, mình có thể mua mỗi cân đường mà.

Như vậy, chọn làm như thế nào là do bản thân chính mình quyết định, luôn có những con đường, nếu không thấy thì là vì chưa có chứ không phải không có đường đi. Chúng ta chỉ cần suy nghĩ khác đi một chút, lạc quan thêm một chút, cuộc sống cũng sẽ dễ chịu hơn, vui vẻ hơn.

Quả thực những năm tháng cũ cô độc như vậy còn không phải là do tôi tự mình xây nên. Rõ ràng vẫn luôn có những người bạn tốt, vẫn luôn có những người bạn vẫy tay chào vui vẻ mỗi sớm tinh mơ tới trường, vẫn có người hỏi tôi có cần mua bữa sáng hộ không khi đám đông mua hàng khiến tôi dừng bước,… Họ vẫn luôn ở đó mỉm cười với tôi vậy mà tôi lại chỉ vì một số người, một số việc không hay rồi quên đi họ- những người bạn hết sức bình thường nhưng chẳng kém sự chân thành.

Tôi lại nhớ da diết người bạn thân của mình. Đôi câu lời qua tiếng lại vì một con điểm 9, tôi thấy giận vì cô ấy chỉ khoe điểm mà không khoe công sức của tôi trong đó. Còn cô ấy giận vì cô ấy không thích tôi nói bóng gió trên mạng về cô ấy. Cả hai chẳng tin nhau nhưng lại nghe vài câu được thêm mắm dặm muối từ người khác về đối phương mà nghi ngờ nhau. Cái sai của chúng tôi là đã im lặng với nhau, đáng lý tôi nên nói rõ ý nghĩ của mình cho cô ấy biết chứ không phải là đem nó lên mạng và cô cũng vậy.

Có lẽ ngày ấy chúng tôi còn quá trẻ, vừa không hiểu chuyện, vừa có cái tôi cao vời vợi, chả ai chịu xuống nước mở lời trước. Tưởng rằng sẽ chẳng bao giờ chúng tôi nói với nhau lời nào nữa nhưng không!

Một buổi họp lớp cấp 3 được tổ chức lớn hơn mọi năm, tôi đã quyết định đến, đến để chứng minh rằng mình có thể hòa nhập, mình cũng có thể vui vẻ với mọi người và để gặp lại cô bạn thân của mình. Khi cơm no rượu say tiệc sắp tàn, cô bạn từng thân ấy bước từng bước chẳng vững chút nào đến trước mặt tôi, tỏ ý muốn nói chuyện riêng với tôi. Tôi khá bất ngờ nhưng vẫn bình tĩnh đồng ý!

Trích: Những ngày vỡ đôi
(Tác giả: Xanh Lam)
© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容