Khi ấy tôi học cấp ba ở ngoại tỉnh
Ba ngày thi đại học , bao gồm cả trước thi một ngày thì bố mẹ từ nhà đến để động viên tôi
Bởi vì điểm thi chính là trường của tôi, nên tôi ở ký túc xá rất tiện lợi, tôi nói với bố mẹ rằng không cần đến thi cùng tôi
Nhưng họ nhất quyết không đồng ý, nhất định nói rằng bình thường học hành họ không cần lo lắng ,nhưng những chuyện lớn như vậy nhất định phải ở bên cạnh tôi
Năm đó đề rất khó , môn thi đầu tiên tôi đã thi không tốt cho lắm
Buổi trưa bố mẹ đưa tôi đến quán ăn gần trường ăn cơm trưa
Tôi vì bố mẹ đường xá xa xôi đến, không muốn ảnh hưởng cảm xúc của họ ,nên tôi giả vờ không xảy ra chuyện gì cả. Tôi bỏ thực đơn hỏi đồ ăn , giả vờ thi rất tốt và nói chuyện với họ . Quả nhiên hai người họ nhìn thấy tôi cười nói vui vẻ thì cũng không ăn nữa chỉ ngồi ở bàn nghe tôi nói chuyện, còn giục tôi ăn nhanh còn nghỉ ngơi để chiều còn thi tiếp
Năm đó đề thi thật sự vô cùng khó , tất cả các môn học tôi đều thi không tốt
Tôi có cả đống tâm sự trong lòng nhưng vẫn phải nhịn không nói với bố mẹ , tôi không muốn hai người họ lo lắng cho tôi
Ngày thứ hai vẫn như vậy , ăn cơm, nói chuyện tất cả đều cười nói như không có gì
Lên đại học tôi vẫn còn lấy chuyện này ra để chém gió với bạn cùng phòng nói rằng , tôi hiểu chuyện đó là không khiến bố mẹ lo lắng, buồn phiền , chỉ cần để họ vui vẻ là được rồi , đây cũng coi lại hiếu thuận
Hồi tôi học năm ba, bố mẹ nói tôi đặt một khách sạn giúp họ.
Tôi đặt xong thì tiện mồm rằng ‘hai người không phải lúc con thi đại học từng đặt rồi à’.
Lời mẹ nói có lẽ cả đời tôi cũng không quên được
“ bố mẹ có biết đặt đâu , năm ấy đến trường mày, khách sạn đều đã hết chỗ rồi, một phòng cũng phải 400 500 tệ tao với bố mày làm gì có tiền ở, nên ở công viên qua đêm”
Tôi ở đầu dây điện thoại trong đầu toàn là những khoảng trống không…
Tôi không hề biết rằng vào tháng tôi thi đại học bố đã bị mất việc rồi , càng không thể tưởng tượng nổi năm ấy họ lại ở công viên qua đêm
Tôi chỉ biết rằng bản thân mình rất hiểu chuyện ăn cơm cười nói chỉ quan tâm chuyện của bản thân mình, chứ chưa hề lo lắng cho bố mẹ
Từ ngày hôm đó tôi bắt đầu hỏi chính mình: mày sẽ vì bố mẹ suy nghĩ một lần mà nhớ cả mấy năm , nhưng bố mẹ đã lo cho mày mà suy nghĩ nhiều đến mức trở thành thói quen của họ rồi
Mãi mãi cũng đừng nghĩ rằng bản thân mình chưa đủ yêu bố mẹ , bởi vì có lẽ bạn mãi mãi không biết rằng bố mẹ yêu bạn nhiều như thế nào
Nếu bạn thấy bài viết hữu ích đừng quên dành tặng tác giả 1 like nhé ^^!
Bài viết đã được bảo vệ bản quyền bởi:
Group: Chia sẻ tin tức Weibo24h
Group chia sẻ tin tức Wibo24h
Trang Facebook của admin
Group: Hội Tự Apply học bổng Trung Quốc
Group chia sẻ, hướng dẫn, hỗ trợ tự Apply học bổng Trung Quốc
暂无评论内容